Má thương!

Trong những ngày Sài Gòn lạnh vừa qua, con rất nhớ má. Mỗi lần nhớ má, con rất dễ khóc.

Như tháng 11 năm trước, lúc thầy giáo đọc thơ ở lớp, con khóc. Còn lúc này, nghe cô giáo giảng bài, xem phim, đọc sách, xem một đoạn clip ngắn xúc động... con cũng khóc. Má nuôi con rất khổ.

Ngày bé, con trải qua nhiều cơn bạo bệnh. Ba bồng con ngủ ngồi 4 tháng trời ròng rã, bao lần rơi nước mắt trước phòng bệnh khi nghe tiếng la khóc vì đau của con. Số thuốc con uống nhiều tới nỗi gan đến giờ vẫn nóng, da cứ sần sùi và không béo nổi, răng bị vàng từ đó đến giờ. Những vết tích tai nạn ngày bé đến giờ vẫn là nỗi mặc cảm trong con. Má biết tính con mặc cảm mà không bao giờ thể hiện ra nên má lúc nào cũng sợ con thua kém người khác. Trước những thành công của con, má là người mừng vui hơn bao giờ hết và cũng không ai có thể nhìn ra hai mặt của cái thành công ấy ngoài má, để giúp con vượt qua.

Má nhẫn nhục, vất vả vô cùng mới nuôi lớn được chị em con. Con không thích má đi mượn tiền, cũng không thích má nhờ vả ai. Những lần em con dại dột khiến ba má khổ sở vô cùng. Má theo em đến từng quán internet gọi về nhưng không đánh mắng, cũng không xúc phạm em. Chắc bây giờ nhớ lại những ngày tháng ấy, em con cũng sẽ hổ thẹn và thương má như con. Má con nhỏ người, chân bị tật mà phải "chiến đấu" với cuộc sống này suốt cả ngày dài. Dáng đi vất vả của má, con sẽ ghi nhớ như một bài học cho cuộc đời mình.

Má chắt chiu tiền gửi cho con ăn học, bị người ta xúc phạm ở ngân hàng, điều ấy con cũng sẽ ghi nhớ suốt đời. Ngày trước, con có suy nghĩ chấp nhận cái quy luật xã hội rằng học đâu rồi khi về cũng phải nhờ vả, chạy chọt người ta nhưng bây giờ, con đã nghĩ khác. Con không thích ba má phải "cúi đầu" trước ai cả vì con biết cảm giác nhờ vả người ta khó chịu đến thế nào.

Hơn hết thảy những người từng mở miệng bảo yêu thương con, không ai tôn trọng và cố hiểu con như má. Suốt đời này, con không thể quên đôi mắt má ướt nhòe, giọng run run nói: "Má phải làm sao để hiểu con bây giờ?". Những ngày ấy, má lần lượt gặp và nói chuyện với hết thảy những người thân thiết quanh con để hiểu thế giới rối rắm của con bây giờ có gì. Khi những người ấy dần rời xa con, chỉ còn má ở lại, như điều hiển nhiên mà dần lớn con mới hiểu ra. Chẳng có thứ yêu thương giả dối nào tồn tại nổi qua sự khắc nghiệt của lòng người, có điều ở thời điểm hiện tại, ta có nhận ra hay không thôi.

Những ngày tình yêu đầu tan vỡ đầy đớn đau, không ai khóc cùng con và hôn lên trán con như má. Có thể vẫn còn người ngồi nhìn con uống say, lắng nghe con nói hay nghe tiếng con thở dài nhưng không ai có thể rơi nước mắt khi con khóc thú thật với lòng: "Má ơi! Con sai rồi! Con biết con sai rồi!" như má.

Chẳng ai có thể ở cạnh con đến sau cuối những đau khổ cùng cực và trượt dài rồi tự hào ngắm nhìn con đứng dậy như má. Những ngày rơi vào vũng sâu cuộc đời ấy, con mới nhận ra đâu là giá trị thật của cuộc đời mình, những người bạn nào là thật sự. Và nhận ra không có người bạn nào lớn bằng má của con. Bạn bè có thể mang đến niềm vui vào ban ngày nhưng chỉ có gia đình là ta muốn tìm về nhất vào ban đêm.

Con từng tự hỏi người đàn ông ấy có buồn không khi con bước lên xe đi xa? Có vui không khi con cười roi rói, ào xuống từ cửa tàu? Má của con thì có. Má đón con bằng sớm tinh mơ cửa nhà đã sạch lá để chào con trở về sau những ngày xa nhà cô đơn và mỏi mệt. Má tiễn con đi bằng nước mắt rơi lén và con luôn cố cười hời hợt để má nghĩ con sẽ chẳng sao, chẳng buồn đâu, đi xa rồi con vẫn vô tư lự và sống hồn nhiên cứng cáp như đất.

Con hay nhanh quên niềm vui và hạnh phúc nhưng con nhớ rất lâu nước mắt. Má từng dạy con, hãy biết quên những gì nên quên và nhớ những gì phải nhớ. Biết quên và biết nhớ cũng là điều mà con người phải học để sống trên đời.

Má từng chỉ cho con xem hình ảnh những người đàn ông có thể khiến phụ nữ biết bao dung, hy sinh. Đó là cách má dạy con trở thành một người phụ nữ. Má biết rõ con chưa quên người ấy, biết con phải gồng mình, phải "đá" nhiều thứ sang một bên và cực đoan thế nào mới có thể sống. Chẳng ai hiểu và thông cảm cho con như má. Khi người khác lần lượt rời xa bởi không thể hiểu, không thể thông cảm nổi cho con thì má chỉ thầm lặng bên con: "Má hiểu! Con cứ sống như con muốn. Cuộc sống sẽ thay đổi con!".

Những ngày này, đối diện với nhiều xung đột, nhiều vất vả, con mới hiểu được sự rã rời của đôi chân và suy nghĩ là thế nào. Trong mỗi cơn ngủ gật ngắn ngủi, nhựa sống chạy xôn xao trong con khiến con dằn vặt và mỗi đêm về, đôi chân con mỏi rã rời. Con mới hiểu mỗi ngày trôi qua, má con vất vả thế nào. Mỗi đêm đến, má con sẽ mang cả ngày mai vào giấc ngủ để con và em có được những điều tốt đẹp nhất.

Con yêu má... rất nhiều!\

Theo Ngôi sao


Tweet
Share

Thêm bình luận

Lưu ý:
Phần bình luận tạo điều kiện cho bạn thảo luận, nêu thắc mắc, và chia sẻ ý kiến. Sau đây là những điều cần lưu ý khi đăng lời bình:
1. Quan tâm và tôn trọng những người cùng bình luận, và cộng đồng bạn đọc ở Việt Nam nói chung.
2. Không dùng từ ngữ tục bậy, chửi bới, thô lỗ, hoặc khiêu dâm.
3. Không dùng ngôn ngữ có tính lăng mạ, sỉ nhục, chửi rủa.
4. Không quấy rối, gây phiền nhiễu cho người khác, hoặc đe dọa đến sự an toàn và tài sản của người khác; không vu khống, nói sai sự thật, làm mất danh dự, hoặc mạo nhận một ai đó.
5. Không đăng các quảng cáo thương mại.
6. Đây là một diễn đàn công cộng. Do đó không nên đăng các thông tin cá nhân như số điện thoại, địa chỉ email, tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng, hoặc các thông tin quan trọng khác.
7. Tất cả các ngôn ngữ html và đường link đều không được phép.

Tin Tức Việt-Đức có quyền từ chối hoặc xóa bỏ bất cứ lời bình nào không phù hợp với các quy định nói trên.
Các lời bình dưới đây do bạn đọc và các tác giả đăng tải, thể hiện cảm nhận riêng của chính người đó. VANNGHECHUNHAT.NET mong muốn bạn đọc sẽ tích cực bình luận mang tính đóng góp xây dưng


Mã bảo vệ Làm mới

Mạng chia sẻ

Bạn đọc online

Trang web hiện có:
949 khách & 0 thành viên trực tuyến

method man snoop dogg spedra prezzo buy cialis or generic tadalafil