Truyện
Mùa nắng bạc
- Chuyên mục: Truyện
- Lượt xem: 31
Tôi muốn gọi tên nó đặt tên nó là mùa nắng bạc, tôi muốn kéo dài cái khoảnh khắc đó . Vì cái nắng này, khoảnh khắc này ngay lúc tôi nhìn nó, nghĩ về nó và viết tên nó đã không còn hiện hữu. Thời khắc đó đồng thời nó đã tan biến đi, vô hình rồi. Nhưng dù chỉ trông chốc lát, nhưng nó rất đẹp, rất dịu dàng và bạn sẽ thấy nó lộng lẫy, lung linh đến mức cảm nhận được sự mơn man trên da thịt bạn, như nếm được hương thơm và sờ thấy nó .
Nhắm mắt lại và hãy cảm nhận về nó. Nhưng nó không tồn tại mãi bên bạn, nó lướt qua bạn và để lại cảm giác nuối tiếc. Cái cảm giác không mấy dể chịu và bạn sẽ quen với điều đó. Níu kéo là điều vô ích nhưng dù sao nó cũng là một mùa nắng , mùa rất đẹp . Mọi thứ nó phủ qua đều rất đẹp.
Lúc nhỏ tôi hỏi Ba tôi .
- Nắng sẽ chạy đi đâu hả Ba?.; Nó có được sanh ra như con không Ba?.
Tất cả ở tôi lúc đó thật là ngây ngô. Ba tôi cười và bảo
- Nó được sanh ra từ ông mặt trời, nó được lớn lên và cũng sống cuộc đời như chúng ta. Nhưng hành trình của nó là vô tận , là vĩnh cữu.
Lúc đó tôi tin có vĩnh cữu thật sự. Vì ngày nào tôi cũng hỏi và được Ba trả lời bấy nhiêu đó. Nhưng giờ vĩnh cữu không tồn tại. Không có gì là vĩnh cữu. Ngay khi con người có niềm tin là vĩnh cữu thì niềm tin đó cũng không tồn tại mãi mãi. Niềm tin đó chết đi khi con người chết đi. Và niềm tin về nắng vĩnh cữu cũng chết đi ngay khi Ba tôi qua đời.
Lớn lên một chút tôi cảm nhận về cuộc đời khác. Có vẻ như bao quát hơn. Mọi thứ không dừng lại ở những vạt nắng này, mùa nắng này, mà tất cả những gì diễn ra xung quanh tôi. Thời tiết là một vấn đề thường xuyên đề cập đến nhiều nhất trong tất cả các câu chuyện. Nhưng bạn sẽ không còn thấy riêng chỉ mùa nắng, bạn cảm nhận cả bốn mùa trong năm bao gồm cả mùa mưa, mùa lũ, mùa bão diễn ra trên khắp, xung quanh bạn. Nó tồn tại không chỉ vì nó đẹp, nó tươi vui rộn ràng, mà nó đến với bạn vì nó buồn đau và nó xót xa nữa. Tất cả không chỉ là mùa nắng. Và ngay trong cuộc sống của bạn, tình cảm của bạn cũng không thoát khỏi điều đó. Nó là chu trình tự nhiên và không tồn tại mãi mãi, nó lần lượt diễn ra trong bạn và nó sẽ kết thúc khi nào bạn kết thúc.
Mẹ tôi thường kể tôi sanh ra vào mùa nắng bạc, cái nắng cộng thêm khí trời oi nồng ở Miền Trung không mấy dể chịu, màu đất cát trắng bạc, nên nắng không thể tươi hơn, đậm đà hơn. Sanh tôi hơn một tháng mẹ đã ra đồng, một mình lo mấy công ruộng. Ba tôi đi kinh tế mới một năm về hai ba bận. Nhìn tôi không ai bảo có cặp mắt sáng, long lanh gì mà chỉ mổi từ “ mắt buồn”, tôi biết buồn từ nhỏ. Nên tôi sống với mọi thứ cảm nhận của mình bắt đầu bằng một chữ buồn “ buồn nên ăn, buồn nên ngủ”. Lúc đó tôi không biết chữ buồn nó còn gắng thêm nhiều mắc xích ở đằng sau. Chỉ hồn nhiên buồn và buồn chơi vậy là đủ.
Mùa nắng bạc bắt đầu từ cuối thu đến đầu xuân. Tôi tự đặt như thế. Vì tôi thích nhất cảm giác đi trong những ngày này. Cái nắng không châm chích chỉ vừa đủ cho bạn thấy ấm lên khi mới chớm đông. Nó đẹp nhưng không vàng tươi như các mùa khác. Cũng những ngày này, mùa nắng bạc này tôi muốn giữ cho riêng tôi những gì diễn ra trong suốt thời kì ấy. Nó tồn tại chỉ là khoảnh khắc hay tồn tại theo cách gọi của tôi. Tất cả không quan trọng. quan trọng tôi muốn cảm nhận về nó, về tất cả. Ngay khi tôi có một mối tình và tôi học cách nghĩ về nó là tồn tại mãi mãi.
Tôi quen anh cũng vào mùa nắng bạc. tôi thích nó và tôi yêu anh. Chuyến xe về Miền trung xa xôi đã khởi đầu cho tôi một tình yêu đẹp và buồn. Bạn biết đó đối với tôi diễn tả từ đẹp vậy là đủ . Nó có thể là một chút hạnh phúc, một chút vui sướng, một chút kiêu hãnh và một chút ngây ngô…nhiều từ có thể nằm lọt thỏm trong từ đẹp của tôi. Tôi tách chữ buồn ra vì không thể viết rằng đẹp buồn. Không ai viết thế. Bởi ngay giây phút tôi gặp anh đã là buồn rồi. Vì tôi biết không có gì là mãi mãi ( có thể và tất nhiên). Chuyến xe rồi cũng đổ vào bến đổ. Tôi kịp rãi lông ngỗng bằng số cầm tay của tôi. Và mổi người đi về mổi ngã.
Lúc đó tôi bước vào mùa ôn thi ĐH. Tôi ngược đường ngược nắng để về quê. Tôi thích phong cảnh ngoài đó. Quê tôi có sông Bồ và 2 bờ rất đẹp , chiều lại những già trẻ gái trai súm sít rôm rả đủ thứ chuyện, làm huyên náo một khúc sông. Tôi vùi đầu vào ôn thi. Ngày đó tôi chọn khối A nên bài vở lúc nào cũng ngập ngụa. tôi ít để ý những vạt nắng trên bến chiều vào mùa nắng nữa. Rồi nắng cũng qua đi.
Ngày tôi tan tầm lớp thì tình cờ anh đến trước mặt tôi bằng câu hỏi khách sáo !
- em khoẻ không?.
- Dạ
- Mình ra kia uống nước nhé!.
- Dạ
Anh chỉ tay về phía có cây bồ đề và mấy cái bàn nhựa sắp xãi. Tôi chưa kịp hết ngạc nhiên thì cái đầu nó lần xuống cái chân rồi. Tôi buớc mà không nghĩ mình đang bước, tôi trả lời như định sẵn lập trình
lúc trước đó.
Anh và tôi cũng từ trong Miền Nam ra nên cũng không quen lắm với ngôn từ địa phương. Người bán nước hỏi mà hai đứa cứ nghệch mặt vì nghe không rỏ. Tôi biết nói tiếng chớ từ địa phương thì không thể nhớ. Hai đứa dược một trận cười vở bụng vì sự thông hiểu của mình.
Anh đang học năm nhất trường quốc học Huế. Nghe nói dân quốc học là cừ khôi lắm, ghê gớm lắm. Nhìn ai cũng qua hai đít ve chai dày cộm….Anh cười…
Chúng tôi thường xuyên gặp nhau ở quán nước có cây bồ đề đó. Những vạt nắng xuyên kẻ để lại từng ô van ánh sáng trên nền gạch tàu đỏ chói, như đèn lệ hội đang xoay khi có gió thổi qua. Lúc đó tôi biết mình đang yêu và quên đi mình đã từng yêu mùa nắng.
Tôi thường hỏi anh những câu hỏi mà anh cho là tôi không được bình thường. Bình thường theo cách mà hai người đang yêu. (Mặc dù vậy anh cũng không tỏ ra lấn lướt tôi. ). Nếu yêu nhau họ sẽ tận hưởng, không cần biết mai này mốt kia ra sao, giây phút nắm tay họ đã là một( đi về một hướng hay nhìn về một hướng). Có thể. Còn tôi. Khi anh nắm tay tôi tôi lại hỏi!.
-Anh nắm tay em bao lâu ?...
-Anh còn nắm tay em được bao lâu nữa…?
.Đại loại thế. Có khi anh cười và cốc đầu tôi bảo:
-Em thiệt là ngớ ngẩn..
Có lúc anh im lặng. bạn biết đó tôi cứ bị dày vò hay anh bị dày vò mãi bởi câu hỏi của tôi và chính tôi. Ngay giây phút anh nắm tay tôi, tôi biết không tồn tại mãi mãi. Ngay giây phút anh vuốt tóc tôi, tôi biết không tồn tại mãi mãi. Tôi – một gương mặt buồn, một ánh mắt buồn, tôi không hề nói với anh là chúng ta không mãi mãi vì tôi biết không có gì là mãi mãi. Có lúc anh nhìn vẻ mặt của tôi liền trấn an!.
- Anh sẽ nắm tay em đi suốt cuộc đời!.
- Tôi không thể hỏi anh:
- Suốt cuộc đời là bao lâu hả anh?. Tôi không thể vì trong tôi có một con người, một con người luôn nghĩ- buồn. Và không ai chịu đựng được nếu tôi bộc phát hết bản thân mình ra.
Ở Huế có những ngày nắng rát và mưa buồn, khi mùa nắng bạc qua đi thì tôi không có chút cảm nhận nào về nó. Tôi bận vào bài ôn và tôi bận nghĩ về anh, về những sự thể buồn đang réo rắt trong tôi.
Có dạo anh chở tôi đi lang thang trên các con đường ngợp ngời phượng đỏ, qua cầu Tràng Tiền và ghé Cồn Hến ăn món chè bắp. Có lúc lên dốc Nam Giao nếm vị ốc gừng và ngắm dòng người ngược xuôi hay vào những khu Lăng tẩm của các thời vua chúa. Nhưng tôi rất kị khi anh dẩn tôi vào chùa Thiên Mụ. Đó là sự tích mà không cặp đôi nào giám thử. Nếu như bạn yêu một ai đó, thì đừng nên vào chùa Thiên Mụ để nguyện cầu. Tình yêu của bạn sẽ buồn thảm như tôi. Chúng tôi không thử nhưng đó là sự thật vì tôi biết chúng tôi hay một ai khác không bao giờ mãi mãi khi đã bước chân vào đó. Tôi kị điều đó nhưng tôi không thể cưỡng lại anh, tôii không thể thả tay anh và tôi không thể giải thích theo lập luận của anh, lập luận của anh có cơ sở logic, còn tôi là mê tín là mụ mị. T6oi theo anh vì con người buồn trong tôi bảo tôi pahỉ theo anh. Ngày đó giây phút đó có thật. Nó tồn tại nhưng không vĩnh cữu. Tình yêu của tôi và anh có thật. Nó tồn tại nhưng không mãi mãi. Ngày đó anh và tôi nguyện cầu là có thật. Có những niềm tin về một đấng nào đó cứu snh tình yêu là có thật. Nhưng anh bảo anh tin vào tình yêu của chính mình và muốn tôi tin ở anh. Cũng như anh muốn truyền niềm tin đó vào đá vào cỏ cây hay tất cả những gì anh và tôi đi qua. Chúng chứng cho tình yêu của anh là có thật. Tôi tin Và chúng tôi chưa bao giờ tranh cãi vào tình yêu đó. T6oi biết anh yêu tôi và tôi yêu anh vậy là đủ. Những câu hỏi vu vơ của tôi vẩn còn đó nhưng tôi cố dẹm nó đi. T6oi biết anh có đưa tôi đi xa bao lâu , tới bến bờ nào thì t6oi vẩn quay lại từ đầu. Ngay khi tôi kể ra tôi cũng đã quay lại lúc đó, thời khắc đó, ngày tháng đó, nơi đó và những gì xảy ra sau đó. Vì anh và tôi đã từng hiện hữu, từng tồn tại ở đó nhưng không mãi mãi.
Tôi tin anh . tôi tin vào giây phút gặp anh. Đó là cảm giác tin về một người. Còn người đó có tồn tại mãi mãi bên bạn hay không thì không ai trả lời được. Câu hỏi của tôi cũng không trả lời được. Ngay khi anh trả lời được nhưng anh không thực hiện được. Tôi như người đã rơi xuống vực sâu.
Anh bị tai nạn giao thông trên đường đến đón tôi. Tôi không biết cách nào để đến bên anh. Bay hay bò lếch hay nhảy ào vào một ai đó họ mang tôi đi. Bằng cách nào thì tôi không biết , chỉ biết tôi đã ở bên anh giây phút đó. Anh đang dung máy trợ thở, hơi thở thoi thóp và thời khắc điện tâm đồ thẳng dần , các bác sĩ xung điện, tôi không còn biết gì nữa, tôi như người lúc tỉnh lúc mê, bên tôi không còn ai. Tôi vùi đầu vào bụng anh, ngực anh, vào mặt anh, tìm hơi thở đang lấp ló chổ nào, lẩn khuất đâu đó mà để anh dần nguội lạnh. Tôi không biết mình đã làm gì với cái chết của anh, với tình yêu của anh dành cho tôi. Tôi không nghĩ mình đã mất anh.
Khi bạn lo lắng và sợ hãi hay đau khổ đến tột cùng vì bạn muốn níu kéo sự sống. Vì nó thuộc về sự sống. Khi bạn chết đi thì không còn cảm giác đó nữa , bạn đón chờ nó, chấp nhận nó, không suy nghĩ và lúc đó tôi không muốn sống. Tôi chết đi thì sẽ không phải sống một mình, tôi sẽ sống cùng anh, tôi nghĩ thế và tôi muốn chết.
Không biết sau bao lâu tôi tỉnh lại. Cái chết không rong ruổi đến với tôi. Nó không hoà vào tôi và tôi vẩn sống, những ngày đó thật là u ám. Những ngày Huế mưa tầm tả. Ngày tôi xuất viện cũng là ngày mở cửa mã của anh. Bác sĩ bảo bị cú sốc lớn nên tôi mê man dài.
Tôi ra mộ anh với vành tang trắng tự mình buộc lên. Đặt lên mộ bó hoa Anh Túc. Hoa mà anh thích nhất. Tôi nhớ có lần anh bảo hoa Anh Túc là lúc nào cũng sum vầy vui vẻ. Tôi tin loài hoa đó nhưng tôi không tin ý nghĩa của nó. Con người niềm tin rất quan trọng. Mổi khi mất đi bạn chẳng biết bám víu vào đâu để sống , để là con người bình thường.
Tôi vốn là một người không bình thường, niềm tin của tôi cũng trôi tuột, nó lần lượt rủ bỏ tôi đi và tôi nghĩ mình bất thường. Nhưng tôi nhìn vào nắng. Tôi biết có lúc nó đã trở lại. tôi vẩn còn thấy nó. Nó đã đến bên tôi và tôi tin tình yêu của anh dành cho tôi cũng vậy. Nó tồn tại mãi mãi. Và mùa nắng dù không là nắng vàng ươm, dù bạc nhưng nó đủ cho bạn cảm thấy ngọt ngào và muốn cất giữ. Như tôi …Dù là khoảnh khắc hay một mùa.
homy
Phần bình luận tạo điều kiện cho bạn thảo luận, nêu thắc mắc, và chia sẻ ý kiến. Sau đây là những điều cần lưu ý khi đăng lời bình:
1. Quan tâm và tôn trọng những người cùng bình luận, và cộng đồng bạn đọc ở Việt Nam nói chung.
2. Không dùng từ ngữ tục bậy, chửi bới, thô lỗ, hoặc khiêu dâm.
3. Không dùng ngôn ngữ có tính lăng mạ, sỉ nhục, chửi rủa.
4. Không quấy rối, gây phiền nhiễu cho người khác, hoặc đe dọa đến sự an toàn và tài sản của người khác; không vu khống, nói sai sự thật, làm mất danh dự, hoặc mạo nhận một ai đó.
5. Không đăng các quảng cáo thương mại.
6. Đây là một diễn đàn công cộng. Do đó không nên đăng các thông tin cá nhân như số điện thoại, địa chỉ email, tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng, hoặc các thông tin quan trọng khác.
7. Tất cả các ngôn ngữ html và đường link đều không được phép.
Tin Tức Việt-Đức có quyền từ chối hoặc xóa bỏ bất cứ lời bình nào không phù hợp với các quy định nói trên.
Các lời bình dưới đây do bạn đọc và các tác giả đăng tải, thể hiện cảm nhận riêng của chính người đó. VANNGHECHUNHAT.NET mong muốn bạn đọc sẽ tích cực bình luận mang tính đóng góp xây dưng