Truyện

Thằng bé ăn xin

Bố,bố ơi,bố!Con chào bố!

Cái giọng trong veo leo lẻo ấy của cu Bi chẳng thể nhầm lẫn được,chắc hẳn bố nó đã lên.

Tôi bỏ lại nắm rau ngót đang tuốt dở chạy ra theo tiếng gọi ấy của thằng bé,đúng vậy ông xã đang loay hoay mở cổng,tôi chạy lại đỡ lấy cái tải cồng kềnh,chắc hẳn mẹ chồng tôi lại gửi rau lên,thứ quà quê đầy vườn nhưng vô cùng quý giá cho sức khỏe này lúc nào cũng được tôi mong đợi.Trời đã về chiều,mùa thu rồi có khác,nắng đã nhạt từ phía chân mây.Con đường ngày chủ nhật cũng vắng vẻ hơn,có lẽ mọi người đang tận dụng thời gian quý giá của cái cuộc sống xô bồ này cho gia đình của mình.Tôi cũng vậy,đóng vội cái cánh cổng để trở vào,chợt có một thằng bé xuất hiện cuối con mắt...Hình như không quen biết,kệ thôi,tôi cũng không nhìn lại một lần mà bước thẳng vào nhà với những niềm vui bình dị của mái ấm.Hai bố con cu Bi chơi đùa cùng nhau trong khi tôi tiếp tục với công việc bếp núc đầy tự hào.Thằng nhóc chắc nhớ bố,cứ quấn quýt quanh chân,bố đi một bước lại theo một bước chẳng chịu rời xa mặc dù bố nó mới chỉ về quê từ tối qua.Hình ảnh thằng bé lạ bị xóa nhanh trong trí nhớ.Bữa cơm tối đầy chuyện vui đã qua đi trong dư vị ngọt ngào.Công việc cuối cùng trong ngày trước trước khi cả nhà ngồi trước cái ti vi là khóa cổng,tôi vẫn làm việc đó.Cái bóng bé nhỏ,tôi chợt giật mình,thằng bé hồi chiều,nó vẫn ở đây,đang đứng đó ngoái vào trong nhà tôi.Đèn đường đã lên,sáng rõ cả những hạt sương li ti.Thằng bé thấy tôi bước ra nó buông hai tay khỏi hai thanh sắt trên tường rào,cái ánh mắt khát khao trùng xuống,khuôn mặt cũng không cố nghếch vào trong nữa.

Cháu quen mọi người trong nhà cô à?

Tôi ngồi xuống trước mặt nó và hỏi.Thằng bé lắc đầu.

Thế nhà cháu ở gần đây à?

Nó vẫn chỉ lắc cái đầu.

Hay cháu bị lạc,nhà cháu ở đâu,cháu có nhớ số điện thoại của bố mẹ hay người thân nào không để cô gọi họ đến đón?

Thằng bé vẫn không nói gì.

Không nhớ à,vậy địa chỉ nhà cháu ở đâu,cháu có nhớ không cô sẽ đưa về?

Tôi vừa hỏi vừa cầm lấy hai tay thằng bé,cố tỏ ra thân thiện hơn nhưng vẫn chỉ nhận được sự im lặng và những cái lắc đầu vô cảm.Có lí do nào để thằng bé vẫn ở đây giờ này,với tầm tuổi nó tôi không nghĩ là nó không biết nhà mình ở đâu.

Hay cháu giận bố mẹ nên đi chơi,cứ nói cho cô biết,cô sẽ nói chuyện với bố mẹ cháu,cháu đừng sợ.

Tôi vẫn cố gắng mang hết sự ngọt bùi của lời nói ra để mong nhận được câu trả lời của thằng bé nhưng không....

Có phải cháu không nói được đúng không,cô mang giấy bút ra cho cháu viết nhé,cháu chỉ cần viết số nhà hay số điện thoại thôi cũng được.

Đây là điều cuối cùng tôi có thể nghĩ tới nhưng thằng bé vẫn chỉ lắc đầu.Tôi thấy nản,chỉ là một thằng bé xa lạ mà sao phải nhọc lòng như thế.Những cơn gió từ đâu thổi đến mang theo chút lạnh lẽo của hơi sương,cu Bi đang gọi vọng ra từ trong nhà.Tôi buông tay thằng bé,có lẽ tôi sẽ bảo bố cu Bi chở nó đến trụ sở công an phường.Chợt thằng bé lên tiếng:

Cháu....tôi mừng rỡ cầm lại hai bàn tay nhỏ bé lành lạnh sương gió của nó:

Ừ,cháu cần gì,cháu cứ nói đi,cô sẽ giúp.

Thằng bé từ từ ngẩng mặt lên,đôi mắt buồn một cách vô vọng làm tôi bỗng thấy xót xa.Xót xa cho cái gì tôi cũng chẳng biết nữa,có thể từ khi sinh ra ông trời đã ban cho nó đôi mắt ấy.Nhưng không,cái khuôn hình này có thể là do nó giống bố hoặc mẹ nó,hoặc ai đó là người thân của nó còn cái nỗi niềm đang lan tỏa từ đáy mắt ra cả một khoảng trời mênh mông kia chẳng ai có thể di truyền lại được.Thằng bé đang chờ đợi,đang mong mỏi,đang thèm khát một điều gì đó.Sự hối thúc chẳng còn,tôi chợt không muốn nó nói ra điều gì,cái ước muốn trong đôi mắt ấy lớn lao quá,chắc tôi không thể làm được cho nó.Nhưng rồi nó vẫn lên lời:

Cháu muốn xin....

Cháu đói phải không,hay cháu thấy lạnh,cô lấy cơm cho cháu ăn,lấy quần áo cho cháu mặc thêm nhé,rồi cô sẽ đưa cháu về nhà được chứ!

Không ạ.

Cái lời nói nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát đến lạ lùng của thằng bé làm tôi thấy hụt hẫng.Tất cả mọi thứ nó đều không cần,vậy nó muốn gì đây?

Thế cháu muốn xin gì nào?

Tôi thấy đôi mắt thằng bé trong mắt tôi.

Cháu muốn xin....thằng bé lại ngập ngừng làm tôi thấy xót ruột.Mọi thứ âm thanh xung quanh đều bị tôi chặn lại trước khi lọt vào tai,chỉ có tiếng của nó thôi,thậm chí tôi đang phải nín thở để chờ đợi xem thằng bé sẽ nói gì tiếp theo.Một chiếc đèn đường vụt tắt nhưng bóng tối chẳng ngăn được cái ước muốn đã cất cánh từ trong đôi mắt thơ kia.

Cháu muốn xin một gia đình!

Có phải không,nó đang đi xin một mái ấm.Tôi muốn hỏi lại nhưng nó không nói ngọng,tôi đã nghe rõ từng từ.Tôi muốn thở nhưng lại không thể thở nổi,đôi mắt chứa đầy những hy vọng vẫn đang nhìn vào mắt tôi.Nó không chỉ muốn,nó đang khẩn khoản,nó đang cầu xin.Tim tôi như ngưng đập.Những người lớn ,những bậc cha mẹ ơi,mọi người đã làm gì để đứa con bé bỏng của mình đang phải đi xin ngoài đường thế này.Quần áo nó thật đẹp,nó cũng chẳng phải đói,điều nó cần,điều nó muốn xin,tôi đã biết là tôi không thể cho nó được,không ai có thể cho nó ngoài những người đã sinh ra nó.Vậy mà giờ này những người ấy đang ở nơi đâu có biết giọt máu của mình đang mong chờ điều gì không.Ánh sáng đọng trên bờ mi nhỏ.Có ai xát muối vào làng tôi thế!

Bố mẹ cháu đâu?

Tôi cố dằn dòng xúc cảm để hỏi nó.

Bố mẹ cháu cãi nhau,bố bảo mẹ đi xa rồi,cháu không thấy mẹ về với cháu nữa.Cô ơi cháu muốn có mẹ ở cùng.Cháu muốn có cả bố với mẹ.Cháu muốn có một gia đình như nhà cô!

Đã mùa đông rồi hay sao mà tôi thấy giá lạnh thấm sâu vào thịt da.Đâu có,cành lá vẫn um tùm trên cây,vậy mà nơi đây từng lời nói như tuyết rơi trong tim,có những vết thương sẽ lành trong ngày mai nhưng có những nỗi đau một đời không phai.Các bậc cha mẹ ơi,thứ gì quý giá nhất trên đời,chẳng phải là chiếc miệng nhỏ xinh nhoẻn cười,chẳng phải là đôi mắt trong veo ngộ nghĩnh đó thôi.Sao cứ lầm lỡ để nước mắt rơi!

Cháu nhớ mẹ và nhớ cả bố nữa!Mẹ đã không ở bên cạnh cháu,bố cũng không chơi với cháu như ngày xưa nữa.Không ai kể chuyện cho cháu nghe,không ai đá bóng cùng cháu.Cháu rất nhớ,cô ơi!Hôm nào cháu cũng đi xin nhưng chẳng ai có cho cháu cả!cô ơi!

Thằng bé òa khóc nức nở,tôi chỉ còn biết ôm chặt nó trong vòng tay,đó là điều duy nhất tôi có thể cho nó lúc này.Bóng một người đàn ông và một người đàn bà xuất hiện trên dòng nước mặn.Bóng đèn đường chợt sáng lại xua tan đi một khoảng trời lạnh lẽo... 

Nguyen Phuong Mai


Tweet
Share

Thêm bình luận

Lưu ý:
Phần bình luận tạo điều kiện cho bạn thảo luận, nêu thắc mắc, và chia sẻ ý kiến. Sau đây là những điều cần lưu ý khi đăng lời bình:
1. Quan tâm và tôn trọng những người cùng bình luận, và cộng đồng bạn đọc ở Việt Nam nói chung.
2. Không dùng từ ngữ tục bậy, chửi bới, thô lỗ, hoặc khiêu dâm.
3. Không dùng ngôn ngữ có tính lăng mạ, sỉ nhục, chửi rủa.
4. Không quấy rối, gây phiền nhiễu cho người khác, hoặc đe dọa đến sự an toàn và tài sản của người khác; không vu khống, nói sai sự thật, làm mất danh dự, hoặc mạo nhận một ai đó.
5. Không đăng các quảng cáo thương mại.
6. Đây là một diễn đàn công cộng. Do đó không nên đăng các thông tin cá nhân như số điện thoại, địa chỉ email, tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng, hoặc các thông tin quan trọng khác.
7. Tất cả các ngôn ngữ html và đường link đều không được phép.

Tin Tức Việt-Đức có quyền từ chối hoặc xóa bỏ bất cứ lời bình nào không phù hợp với các quy định nói trên.
Các lời bình dưới đây do bạn đọc và các tác giả đăng tải, thể hiện cảm nhận riêng của chính người đó. VANNGHECHUNHAT.NET mong muốn bạn đọc sẽ tích cực bình luận mang tính đóng góp xây dưng


Mã bảo vệ Làm mới

Mạng chia sẻ

Bạn đọc online

Trang web hiện có:
1013 khách & 1 thành viên trực tuyến

method man snoop dogg spedra prezzo