Truyện
Khoảnh khắc bị đánh cắp
- Chuyên mục: Truyện
- Lượt xem: 11
Vậy là chỉ còn đêm nay nữa thôi, ngày mai Thành không biết mình sẽ đi đâu, về đâu. Thời gian như không muốn trôi, càng nhìn đồng hồ càng thấy ruột gan rối bời, cái cảm giác dằn vặt trăn trở cứ dày vò tâm trí Thành, rồi ngày mai sẽ thế nào đây… nằm mãi không thể ngủ được, Thành nghĩ lại quãng thời gian mà mình đã trải qua, thấm thoát cũng đã 5 năm.
Năm năm một khoảng thời gian không thật dài nhưng nó cũng đã làm thay đổi một con người, một quá khứ buồn mà Thành không thể quên trong suốt quãng đời còn lại. Ngày mai phải xa nơi này Thành cũng buồn lắm chứ, Thành coi nó như ngôi nhà thứ 2 của mình, nó đã cho thành một cơ hội làm lại cuộc đời, trở về với cuộc sống mà Thành đã đánh mất, phí hoài cả tuổi thanh xuân của mình để rồi giờ đây thấy ân hận và nuối tiếc. Cái cảm giác chờ đợi và lo âu cứ quẩn quanh trong ý nghĩ của Thành….Thôi dẫu sao cũng không ngủ được Thành nằm hồi tưởng lại những tháng ngày đã qua…
Cũng giống như bao người bình thường khác, Thành cũng có một mái nhà yên ấm, hạnh phúc nơi luôn là niềm kiêu hãnh trong trái tim anh, nơi mà Thành cảm thấy bình yên nhất, được chở che trong vòng tay yêu thương của ba mẹ. Ngày anh vào lớp 1 thật đáng nhớ, mặc đồng phục và đeo cặp trên vai chạy khắp nhà và ai dỗ dành thế nào cũng không chịu cởi ra, háo hức chờ ngày mai để được đi học. Dường như cái gia đình nhỏ bé ấy được sưởi ấm bởi một trái tim luôn luôn cháy mãi với bao niềm yêu thương hạnh phúc vô bờ …
Tháng ngày cứ mãi trồi qua và theo năm tháng, cu Thành thưở nào giờ đã lớn khôn, trững trạc và trưởng thành rồi, nhưng với bà nội anh vẫn là đứa trẻ, được bà chiều chuộng và nâng niu, bà luôn dõi theo từng bước đi, dạy dỗ anh để làm người có ích. Thành lớn lên trong những câu truyện cổ tích của bà nơi cái thiện luôn luôn chiến thắng cái ác, con người hướng tới cái đẹp đầy tính nhân văn cao thượng. Và bà cũng chính là cầu nối làm cho gia đình trở nên thắm thiết và đầm ấm hơn. Giờ đây, trong kí ức của Thành bà vẫn luôn còn mãi và dõi theo từng bước đi của anh, nhớ về bà khóe mắt của Thành như rươm rướm hai hàng lệ, anh thương bà quá, bà ra đi cũng chính là một phần vì anh, cái cảm giác nhớ nhung và tội lỗi cứ đan xen, hòa quyện vào nhau để rồi anh cảm thấy mông lung quá, không biết làm sao đây.
Gia đình nhỏ bé của Thành luôn là niềm khát khao mơ ước của bao người. Ba làm kĩ sư xây dựng, nay đây mai đó luôn phải vắng nhà vì công việc nhưng không phải vì thế mà tình cảm gia đình anh giảm sút, mỗi dịp bố về là cái không gian nhỏ bé ấy như vỡ òa ra, tràn ngập tiếng cười. Tình yêu bố mẹ vun đắp cho gia đình chính là sự lớn lên của Thành, tổ ấm ấy là động lực lớn nhất cho Thành phấn đấu vươn lên luôn hướng về phía trước với bao hoài bão. Ba như là thần tượng, là người thuyền trưởng mẫu mực chèo lái con thuyền băng băng vượt đại dương đi đến những chân trời mới, những vùng đất xa lạ chưa ai biết đến. Mỗi lần ba đi công tác xa về lại kể cho anh nghe mọi chuyện, chỉ bảo hỏi han động viên Thành cố gắng học tập. Không phụ lòng mong đợi và hi vọng của ba mẹ và bà nội, Thành luôn nỗ lực phấn đâu và đạt được kết quả cao trong học tập. Năm lớp 11 anh được giải nhì trong kì thi học sinh giỏi của tỉnh, đó là phần thưởng lớn nhất mà anh dành tặng cho ba mẹ và bà, những người không thể thiếu được trong suốt cuộc đời của anh. Tưởng chừng cái gia đình nhỏ bé ấy luôn bình an và hạnh phúc thì đến một ngày….
Do tính chất công việc phải xa nhà của ba, một phút yếu lòng của mình mà ba đã đam tâm phản bội lại mẹ, để đi theo người đàn bà khác, phá vỡ cái tổ ấm mà bao năm vun đắp, xây dựng. Mọi người trong nhà biết chuyện những vẫn giấu Thành, không cho anh biết sợ Thành bị suy sụp, nhưng làm sao mà che giấu được chứ khi mẹ ngày càng gầy đi, mắt thâm quầng lại vì đau buồn, cả bà cũng vậy, có những lần anh thấy bà lau nước mắt trong bếp và không bao giờ để lộ ra ngoài sợ Thành biết, nhưng linh tính mách bảo Thành cái gì đó như sắp ập xuống đe dọa, phá vỡ hạnh phúc nhỏ bé của gia đình anh. Dù không ai nói, vẫn tỏ ra vui vẻ quan tâm nhau gượng ghịu một cách miễn cưỡng trước mặt Thành, để làm gì cơ chứ khi cứ phải che đậy cái ảo tưởng bong bóng xà phòng kia để rồi đến lúc nó vỡ tan biến mất vào hư không, để lại sự đau đớn thất vọng cho những người xung quanh. Bà vãn luôn động viên dỗ dành Thành: “ Cháu bà giỏi lắm cố gắng lên cháu nhé, dù có chuyện gì đi nữa bà vẫn luôn luôn ở bên cháu cho tới khi bà phải về với ông nội thì may ra…”. Qua ánh mắt và giọng nói của bà Thành biết bà đau đớn và cam chịu tới nhường nào, “Nhưng mà có chuyện gì xảy ra mới được cơ chứ, mà sao mọi người phải giấu mình cơ chứ”. Thành luôn băn khoăn tự hỏi mình. Cái kim trong bọc có che giấu mãi đươc đâu…
“Xoảng..xoảng…”. Những tiếng đạp phá, cãi vã vang lên đau xót. Thành đứng ngoài cửa nghe thấy hết, thấy bà chỉ ngồi dưới nhà và khóc. Tiếng khóc xen lẫn tiếng quát tháo, gào thét của mẹ. Thành đã hiểu ra, anh vùng cửa chạy ra ngoài nhà mặc cho bà chạy ra gọi theo anh. Hình ảnh ba dường như đổ sụp trước mặt Thành, người anh luôn tôn thờ và ngưỡng mộ giờ đây lại chính là người trà đạp lên hạnh phúc của gia đình, cam tâm vứt bỏ hết mọi thứ trong đó có cả Thành, làm sao mà Thành có thể chịu đựng đươc sự thật quá cay độc và nghiệt ngã này, anh không đáng bị như thế. Càng nhắc tới truyện này anh càng thấy thương bà và mẹ hơn, cảm thấy căm thù ba, anh dặn lòng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.
Rồi ba và mẹ quyết định chia tay, cái ngày đó như một cột mốc đánh dấu một trang mới trong cuộc đời Thành- những tháng ngày tăm tối và mịt mờ , và cho tới giờ Thành vẫn không sao hiểu nổi đó lại là sự thật, sự thật mà anh phải cắn răng chấp nhận để rồi hôm nay hối tiếc thì đã quá muộn, không bao giờ có thể quay lại được nữa. Quá đau buồn và chán trường mẹ đâm ra trầm tính, ít nói hơn và thường xuyên ở trong phòng một mình, không ra ngoài. Cuộc sống với Thành giờ đây chỉ có bà nội là người thân thiết nhất, bên cạnh anh mà thôi, nhưng tình yêu thương của bà là không đủ để cứu vãn cho sự xuống dốc không phanh của Thành, anh như biến thành một con ngừơi hoàn toàn xa lạ, sống bất cần hơn, bỏ bê học hành và lao vào ăn chơi đua đòi và dường như Thành cảm thấy thế giới xung quanh như cánh cửa sắt đóng sầm lại, chặn ngang cuộc đời anh. Không còn động lực phấn đấu, tinh thần suy sụp, con người ngày xưa đã không còn mà thay vào đó là người xa lạ, tính tình cục cằn hơn và hay hằn học, giờ đây việc ý nghĩ nhất với Thành là vòi vĩnh đòi hỏi càng nhiều tiền của ba và mẹ để lao vào ăn chơi đua đòi với đám bạn xấu, không cho tiền thì Thành tìm cách ăn cắp dọa nạt, rồi giờ đây nó còn chửi bới nữa. Quá chán trường mẹ cũng phó mặc Thành cho bà và đi theo người khác, cái căn nhà nhỏ bé ngày nào mà giờ đây sao rộng lớn mênh mông đến thé, trái tim đầy nhiệt huyết yêu thương của bà cũng không đủ sức để hâm nóng nó lại, không cứu vãn được sự tha hóa của Thành. Những cơn say mềm, một hai giờ sáng mới về, có hôm còn đi thâu đêm, Thành như con thiêu thân dù biết lao vào chỗ chết nhưng vẫn cứ lao vì có biết đâu là lối thoát, là chỗ dành cho mình. Bà càng ngày càng già yếu đi, tóc bạc trắng, đôi mắt bà lúc nào nhìn Thành cũng rơm rớm nước mắt, quá đau xót cho cháu nhưng giờ bà bất lực rồi, không thể nào níu kéo Thành về được nữa, bà chỉ thầm mong một ngày nào đó Thành sẽ tỉnh ngộ ra và sống làm lại cuộc đời khi đó bà nhắm mắt mới yên. Nhiều lúc nhìn thằng cháu đích tôn thẫn thờ, xơ xác bà đau xót lắm nhưng biết làm sao được đây, nếu bà có thể đánh đổi tất cả để đổi lấy cu Thành ngày xưa thì bà cũng hi sinh tất cả, nhưng đã quá muộn rồi, bà càng cố níu giữ Thành lại thì anh càng như con thuyền tuột mất dây neo và lao ra đại dương mênh mông dù biết rằng ngoài kia sóng to gió lớn con thuyền nhỏ bé ấy chịu được bao lâu.
Tình yêu của bà, bạn bè và thầy cô cũng không làm Thành thay đổi được, Thành quyết định bỏ học và ngao du với lũ ban xấu, lao vào những cuộc nhậu, đua xe và cho rằng đấy mới gọi là cảm giác thoát khỏi cõi trần tục vươn lên cõi tiên, sống thế mới gọi là sống. Cô giáo hững hờ khi không tin được vào mắt mình nữa, cậu học trò mà cô hết mực yêu thương giờ như vậy sao, không còn là con người nữa mà đầy chất thú tính, cuộc đời đã quay lưng lại với Thành và cũng một phần anh tự đánh rơi mất mình trong những phút giây nông nổi của tuổi trẻ. Đã nhiều lần Mai- bạn thân nhất của Thành, khuyên nhủ anh, van xin anh nhưng Thành nào đâu có để ý, tính sĩ diện và sự hiếu thắng của Thành giờ đang độc tôn, chiếm lấy con người kia, “việc gì tôi phải nghe lời cô chứ, tôi thích làm gi là việc của tôi, chả ai có thể can thiệp vào cuộc sóng của tôi, cô là cái thá gì mà xen vào ”. Thành nhiều lần xúc phạm Mai, nhưng Mai vẫn luôn yêu và tin tưởng lòng chân thành của mình một ngày nào đó sẽ đánh thức được trái tim đang ngủ sâu trong con người Thành. Mai càng cố gắng bao nhiêu thì càng nhận được những lời nói quá cay độc và tàn nhẫn Thành dành cho mình, nhưng Mai vẫn cố nén chịu chỉ vì cô quá thương anh, mong anh sẽ hồi tâm chuyển ý đừng sống như thế này nữa mà nào đâu có được toại nguyện. Thành cứ như con diều gặp gió cứ thế dấn thân vào con đường không có lối thoát để rồi lên cao đến một chừng mực nào đó không chịu được áp lực của không khí nó bổ nhào và đứt dây bay xa mãi mãi.
… Ngày Thành bị bắt vì tội đua xe cũng là ngày nội đột quỵ vì không chịu nổi cú sốc quá lớn này, mặc dù bà đã chuẩn bị tâm lí từ lâu lắm rồi. Bà nằm liệt giường trong 3 tháng rồi bà mất. Cái tin bà mất như một tiếng sét đánh ngang tai Thành, anh đau khổ quằn quại, không ăn uống gi mấy hôm liền và cứ ngồi lì một góc mặc cho ai nói gi thì nói anh cũng không trả lời lại cứ lùi lũi khác thường. Hình như sự đánh đổi của bà là quá lớn đối với Thành, nhiều đêm nó nằm và khóc một mình, khóc vì thương bà và cũng khóc cho cuộc đời nó, giờ đây nó bị giam giữ ở trại dành cho trẻ vị thành niên. Đáng lẽ ra ở cái tuổi này nó đang ngồi trên ghế nhà trường những ngày tháng còn lại của tuổi học trò và chỉ còn vài tháng nữa là bước vào kì thi đại học quan trọng nhất cuộc đời , với bao mơ ước hoài bão còn dang dở, giờ đây đã tan biến như một giác mơ. Cái hôm cô giáo và Mai lên thăm Thành như là một bước ngoặt lớn trên con đường đưa nó về với cuộc sống mà đáng lẽ ra Thành đã không bị đánh mất. Mai trao tận tay cho Thành cuốn bằng ghi âm những câu nói cuối cùng của bà gửi gắm cho Thành “Thằng cu Thành nhỏ bé của bà, chắc bà không thể nào chăm lo cho con được nữa rồi, đã đến lúc bà về với ông rồi. Dù có bất kì chuyện gìi xảy ra bà vẫn luôn tin tưởng ở con, thằng cu nhỏ bé của bà. Con có nhớ câu chuyện con lật đật bà kể cho con không, dù có vứt có ném thế nào thì con lật đật vẫn luôn đứng dậy mặc dù vấp ngã, bà mong con cũng như con lật đật kia biết đứng dậy sau những sai lầm của mình mà sống có ích hơn, có như vậy bà nhắm mắt mới yên lòng được. Mong ước cuối cùng của bà là được ngắm lần cuối thằng cháu đích tôn của bà cũng không được nữa rồi, bà phải về với ông thôi…”, những lời nói nghẹn ngào cuối cùng của bà trước lúc nhắm mắt như một sự thức tỉnh trái tim lạnh giá đã ngủ quá lâu trong con người Thành, Thành bật khóc nức nở và gục đầu xuống bàn ăn năn hối lối cho dù đã quá muộn, cái giá phải trả là quá cao. Bà đã phải đánh đổi tất cả để thức tỉnh tâm hồn của Thành chỉ mong anh đừng có xa ngã mà hãy đứng lên làm lại cuộc đời. Suốt mấy ngày liên Thành không ăn cứ lầm lì ngồi một mình, dường như nó đang suy nghĩ, rằn vặt lương tâm ghê gớm lắm…Rồi, đột nhiên nó đổ bệnh, các bác sĩ bảo nó bị suy nhược cơ thể quá mức, do những ngày tháng ăn chơi hủy hoại sức khỏe trong những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, con ma men trong người nó đang phá hủy từng tế bào, sự sống của nó, nhìn Thành giờ đây không khác gì thằng nghiện thân xác hoang tàn không nhận ra nổi nữa.
Những ngày tháng trong bệnh viện lại chính là khoảng thời gian càn thiết nhất để Thành suy nghĩ và nhìn nhận lại bản thân mình. Nơi đây Thành được gặp gỡ và tiếp xúc với bao người, tuy mỗi người có hoàn cảnh khác nhau nhưng họ luôn vui tươi và lạc quan tin tưởng vào sự sống, hi vọng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn. Chính tại cái bệnh viện nhỏ bé này, mỗi con người là một sự sống đầy khát khao, nó nhen nhóm trong tâm hồn đã nguội lạnh của Thành một ngọn lửa rực cháy, những suy nghĩ tích cực hơn. Trong phòng chỉ có khoảng vài người, nhưng họ đối xử với nhau, với Thành còn hơn những người ruột thịt thân thiết, cùng động viên, hỏi thăm nhau vượt qua bệnh tật. Thành có cảm giác như đang được sống lại những ngày tháng tốt đẹp mà gia đình anh từng có, giờ đây nó đã tan biến để lại trong trái tim anh một nỗi đau không thể nào nguôi.
“Chú ơi, làm ơn rót hộ bà cốc nước”. Chợt có tiếng gọi bên cạnh Thành. Thì ra bà Tuyết, bà mẹ Việt Nam anh hùng có chồng và người con trai duy nhất hi sinh tại chiến trường Quảng Trị khốc liệt. Thành được bác Quế kể cho nghe chiều hôm qua. Hoàn cảnh của bà thật đáng thương, nhìn hình ảnh gầy gò ốm yếu, mái tóc bạc phơ của bà làm Thành nhớ tới nội, cũng đôi mắt nhân hậu và lòng nhân ái ây, trái tim luôn bao dung và độ lương, nhưng cũng chứa đựng bao sự đớn đau về tinh thần. Bà vào viện không phải do bệnh tật mà do sự tổn thương về tinh thần. Thằng cháu bà yêu quí nhất cũng là người làm cho bà đau lòng nhất, nó cam tâm lừa dối bà, bà đồng ý kí di chúc cho nó toàn bộ tài sản để rồi giờ đây nó tuyên bố bà không còn gì ở đây hết, điều bà Tuyết đau đớn nhất là cả cuộc đời bà đã chăm chút nuôi dậy nó, để giờ đây nó đã là ông nọ bà kia rồi quay ra đối xử với bà như vậy, cuộc đời bà đã hi sinh vì đất nước này quá nhiều mà đến lúc tuổi già lại phải đơn côi, tủi thân đến thế này sao. Nghe câu chuyện của bà, nhìn đôi mắt lúc nào cũng đơm đơm nước mắt, vóc dáng nhỏ bé và trái tim luôn chan chứa tình người ấy, đâu đó phảng phất hình ảnh của nội trong Thành, đã lâu lắm rồi nó không được cất lên tiếng yêu thương “bà ơi”. Thành lại ngồi suy ngẫm nghĩ về bà với những cảm xúc khác lạ…Dường như lúc này, Thành mới cảm nhận và đau xót nhất khi mới nhận ra được tình yêu mà nội dành cho anh lớn đến thế nào, lúc nhận ra thì cũng đã quá muộn rồi, nội mãi mãi rời xa Thành.
Những ngày tháng ở đây, đã dậy cho Thành một bài học- bài học mà không ai, không trường lớp nào đã dạy được cho anh, bài học chỉ có được khi trong lòng mỗi con người, mỗi trái tim được đánh thức dậy lòng yêu thương, tình nhân ái ở một nơi sâu thẳm nhất trong mỗi chúng ta. Chính nơi đây, Thành đã được yêu thương, được nhận thức về cuộc sống đích thực mà anh chưa bao giờ có được.
Rồi cũng đến ngày chia tay mọi người ở trạm xá nhỏ bé này, Thành trở về trung tâm với một tâm trạng rất vui vẻ, rất thoải mái, tràn đầy nhiệt huyết quyết tâm trở về với chính mình, tìm lại những khoảng khắc đã đánh mất quá lâu rồi…
Nơi đây, những mảnh đời khác nhau, mỗi người một hoàn cảnh, nhưng có một điểm chung nhất là tất cả mọi người chỉ ngang tuổi Thành. Chúng cùng lao động và chia sẻ cho nhau những tình thương mà ở ngoài dòng đời tấp nập kia, người ta chỉ nhìn chúng, coi chúng là lũ hư hỏng đầu đường xó chợ, có ai coi chúng là một con người đâu. Họ có biết được trong mỗi chúng cũng có bản tính lương thiện, có yêu thương và muốn được yêu thương. Tầm tuổi chúng, nhưng Thành là người có học nhất, chúng muốn Thành dạy cho cái chữ để ít nhất cũng có thể viết được cái tên, cái hình thù chữ viết mà những ông bố bà mẹ kia đặt cho chúng mặc dù cả cuộc đời này chúng không biết được họ là ai. Các cán bộ rất ủng hộ việc Thành dạy học cho chúng nó, dạy chúng biết cái đẹp cái lương thiện của cuộc sống mà chúng chỉ có được trong những giấc mơ vội vã. Ai cũng hứng khởi học hành tập viết như những đứa trẻ bắt đầu cắp sách tới lớp, cái chữ có ji cuốn hút mà làm chúng say mê đến thế, mà làm con người ta luôn khao khát luôn muốn khám phá…
Trong suốt thời gian Thành sống và lao động ở đây, Mai và cô giáo có lên thăm Thành được mấy lần, mỗi lần họ lên Thành vui lắm, thành cảm nhận được hạnh phúc trong họ khi anh đã thay đổi, muốn được sống và cống hiến. Tình yêu của Mai dành cho anh vẫn như ngày xưa, Mai càng yêu và thương Thành bao nhiêu thì dường như anh lại cảm thấy mình không xứng đáng với cô bấy nhiêu, nên Thành thường lảng tránh mỗi khi Mai nhắc đến việc làm lại từ đâu, khi Thành hết thời gian ở đây. Giờ đây, Mai cũng đã là cô sinh viên năm cuối trường Sư phạm rồi, Mai đã gần thực hiện được ước mơ trở thành cô giáo của mình. Nhìn lại mình, Thành chưa có j hết, làm sao anh xứng được với Mai, anh chỉ làm khổ Mai mà thôi…Nhưng Mai không nghĩ vậy, cô nghĩ trong anh vẫn là cả một thế giới bao la, vẫn còn rất nhiều nghị lực và hoài bão, rồi tất cả có thể làm lại từ đầu, Mai hiểu rất rõ con người mà mình quyết định sẽ gửi trọn tình thương và đó và cô tin đó là quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời mình. Thành nói với Mai, cô đừng chờ đợi anh, anh không xứng đang với tình yêu Mai dành cho Thành, Mai hãy tìm hạnh phúc cho mình, yêu anh thì Mai chỉ có khổ. Mai đứng nhìn hình bóng của Thành cứ thế đj khuất xa mờ mà đôi chân không thể bước tiếp được
Các cán bộ ở đây ai cũng quí mến Thành, họ coi Thành và những con người ở đây như là một gia đình vậy, nơi đây không có khoảng cách giữa cán bộ và phạm nhân, có khó khăn j họ đều giúp đỡ và mong muốn mỗi con người ở đây tiến bộ và làm lại, đừng bỏ phí cuộc đời tuổi trẻ như vậy. Trong một lần, Thành được các cán bộ cho đj lên thăm và dậy học cho đồng bào vùng cao, anh mới có thể cảm nhận được hết, xung quanh mình đất nước mình còn quá nghèo, còn rất nhiều những con người hoàn cảnh sống rất khó khăn nhưng họ vẫn luôn vui tươi lạc quan vào cuộc sống, vẫn chan chứa tình yêu thương và yêu quí mỗi khi các cán bộ lên thăm, hỏi han cuộc sống và dạy cho con cái họ cái chữ mà suốt cuộc đời họ không bao giờ được biết. Thành lại trách móc bản thân mình, có cuộc sống tốt đẹp và đầy đủ hơn họ mà anh không biết trân trọng, phung phí quá nhiều, ân hận và tự nhủ là những gì có trong anh lúc này…Anh xin phép các cán bộ cho ở đây một thời gian, cùng lao động và dạy chữ cho các em thơ, bài học đầu tiên anh dạy cho chúng cũng như những bài học đầu tiên anh được học trong cuộc đời mà các thầy cô đã dạy cho anh khi còn cắp sách tời trường đó là tình yêu thương gia đình, tình yêu thương quê hương đất nước chỉ có khác là bây giờ anh đang dạy chúng với một niềm hướng khởi và đầy nhiệt huyết, hi vọng vào những đứa trẻ này sẽ làm thay đổi nơi đây, xây dựng xóm làng quê hương mình khấm khá hơn. Cuộc đời với Thành cứ như một trang sách, lật mỗi trang sách là một hình ảnh khác nhau về một con người có lúc tăm tối có lúc bừng sáng nhưng có một trang sách trong anh vẫn mãi mãi không hề dổi thay là tình yêu và hoãi bão còn dang dở . Thật bất ngờ với Thành, có lẽ trong mơ anh cũng không bao giờ tưởng tượng được, tốt nghiệp sư phạm Mai đã xin lên đây dạy học để đươc gần Thành và cô sẽ làm lại từ đầu với anh trên mảnh đất này, Mai đã tử bỏ tất cả, bỏ cuộc sống phồn hoa, bỏ cả tương lai hứa hẹn để theo Thành, cô vẫn nuôi một niềm tin mãnh liệt ở Thành và họ sẽ sống một cuộc sống đích thực, không phải vật chất mới là tất cả..
Nhìn những đứa trẻ rạng ngời hạnh phúc, những ánh mắt thơ ngây, những đôi bàn tay nhỏ bé, miệng chúm chím môi cười, Thành và Mai tin tưởng rằng nơi đây rồi sẽ đổi thay và tất cả sẽ thuộc về những đứa bé kia, những khát khao cháy bỏng về một cuộc sống ấm no mà nơi đó tình yêu, tình người luôn là cái nôi, là bàn đạp trong mỗi lý tưởng lớn lao, đưa những ước mơ bé nhỏ kia trở thành hiện thực…..
Yên Phong- Bắc Ninh, những ngày cuối thu
T.T.A
Phần bình luận tạo điều kiện cho bạn thảo luận, nêu thắc mắc, và chia sẻ ý kiến. Sau đây là những điều cần lưu ý khi đăng lời bình:
1. Quan tâm và tôn trọng những người cùng bình luận, và cộng đồng bạn đọc ở Việt Nam nói chung.
2. Không dùng từ ngữ tục bậy, chửi bới, thô lỗ, hoặc khiêu dâm.
3. Không dùng ngôn ngữ có tính lăng mạ, sỉ nhục, chửi rủa.
4. Không quấy rối, gây phiền nhiễu cho người khác, hoặc đe dọa đến sự an toàn và tài sản của người khác; không vu khống, nói sai sự thật, làm mất danh dự, hoặc mạo nhận một ai đó.
5. Không đăng các quảng cáo thương mại.
6. Đây là một diễn đàn công cộng. Do đó không nên đăng các thông tin cá nhân như số điện thoại, địa chỉ email, tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng, hoặc các thông tin quan trọng khác.
7. Tất cả các ngôn ngữ html và đường link đều không được phép.
Tin Tức Việt-Đức có quyền từ chối hoặc xóa bỏ bất cứ lời bình nào không phù hợp với các quy định nói trên.
Các lời bình dưới đây do bạn đọc và các tác giả đăng tải, thể hiện cảm nhận riêng của chính người đó. VANNGHECHUNHAT.NET mong muốn bạn đọc sẽ tích cực bình luận mang tính đóng góp xây dưng