Nếu dung thân trong bóng mát, dưới dù ô…
Sẽ nợ mặt trăng màu trắng đến vô ngần
Nếu chỉ tìm vệt đen để vẽ thành cây đa, chú cuội…
Sẽ nợ ban ngày nếu không nhìn thấy được
Ánh sáng hân hoan, rực rỡ, muôn màu…
Sẽ nợ màn đêm – cái phần tăm tối thật
Nếu vô duyên đốt đuốc, rọi đèn…
Hiện tại sẽ nợ quá khứ và tương lai
Nếu cứ loay hoay vay đi mượn lại
Sẽ mắc nợ cả những người đã chết
Nếu mải ngắm vì sao lấp lánh, ảo huyền… (*)
Ôi!
Cái nợ của NGƯỜI nghe sao quá nặng
Mà nhẹ tênh – tếch – tệch – tềnh – tênh!
Kìa bóng tha nhân vội bước cuối đường…
(*) Ánh sáng của những vì sao khi ta nhìn thấy, là thứ ánh sáng đã toả ra từ nó tại thời điểm cách chúng ta rất nhiều năm (bầu trời đêm chỉ là hình ảnh “quá khứ” của những vì sao).
< Lùi | Tiếp theo > |
---|
- 04/05/2008 - THƠ: QUÊ HƯƠNG
- 30/04/2008 - Tự sự của con chim câu gãy cánh
- 25/04/2008 - Đất nước
- 16/04/2008 - Tuổi chăn Trâu.
- 19/03/2008 - TẢ THỦ LOẠN NHÂN
- 14/01/2008 - thơ