LÊN PHỐ |
![]() |
![]() |
![]() |
Đời sống Văn học - Tản văn | |||
Tản văn:Nguyễn Anh Hùng Tuấn ![]() Đến được thành phố anh nhảy ngay lên mọt chiếc xe ba màu trắng, vàng, đỏ, thực ra thì anh cũng không biết đó là xe buýt mà do một đứa trẻ bảo như vậy. Anh ta hồ hởi nhảy tót lên xe. Lúc này xe vẫn còn ít khách, anh có chỗ ngồi. Qua vài bến thì xe bắt đầu đông khách. Lúc này anh ta mới nhớ đến lời chỉ dẫn, đứng lên mời người khách ngồi. Anh nhận ngay được một nụ cười kèm theo lời cảm ơn; không ngờ mình chỉ nhường ghế thôi mà cũng được cảm ơn. Lúc sau anh thấy có người phụ nữ rất xinh đẹp lên xe, thấy không còn chỗ nào còn trống cả mà cũng không thấy ai nhường ghế cho cô gái ấy. Anh ta liền mạnh dạn đến bên người đàn ông lịch sự nói: “- Anh ơi, anh có thể nhường chỗ cho cô gái kia được không?”. Ông ta tỏ vẻ không vui, anh ghé vào sát vào tai rồi nói nhỏ “ông mà nhường ghế sẽ có một điều kỳ lạ sảy ra”. Mắt anh ta có vẻ bí hiểm, làm ông kia cũng phải nghĩ ngợi và rồi ông ta đứng lên nhường ghế cho cô gái kia ngồi. Cô gái nhanh nhảu ngồi xuống mà không thấy chuyện gì sảy ra. Người đàn ông mới quay lại lườm anh một cái. Anh cũng không hiểu sao nữa bèn gọi cô gái nhưng không thấy trả lời. Anh ta gọi lần thứ nhất không được bèn gọi lần thứ hai to hơn, rồi đến lần ba thì anh bực mình, nên chỉ thẳng tay vào mặt cô gái và nói nhưng dường như cô gái đó bị điếc. “Có lẽ cô gái đó bị điếc” anh ta thầm nghĩ vậy. Đúng lúc ấy thì xe đến bến. Anh Xuống để lên một chuyến xe khác, về nhà . Anh ta thấy thất vọng vì mọi chuyện không đúng như anh ta mong muốn, “chẳng nhẽ không có người tốt sao”. Anh vừa ấm ức vừa bước lên xe thì bỗng dưng có người đứng lên mơì anh ngồi, anh ta phớn phở cười, mọi ý nghĩ tan biến để lại niềm vui còn dắt lại ở hàm răng cải mả của anh chàng nhà quê. Anh ta có cảm giác lâng lâng , anh gọi anh chàng kia quay lại nhưng vì lich sự trên xe anh ta gọi rất nhỏ mà người kia còn đeo phone nên khônng nghe thấy những gì anh ta nói. Anh ta liền với tay gọi, không may chạm phải mông của anh chàng kia, anh kia hét lên một tiếng và quay kại xem kẻ nào bất lịch sự lại lấy tay sờ vào chỗ cái nhọt quái quỷ đó. Anh chàng nhà quê nở một nụ cười gượng thật là duyên để chữa thẹn. Người thanh niên nói: “ Anh đã không cảm ơn thì thôi lại còn làm tôi đau, may cho anh là tôi có cái nhọt ở mông không thì ngu gì nhường ghế cho anh”. Mặt anh trai quê thộn ra.Anh nghĩ tưởng như vẫn còn người tốt trên đời ... không ngờ... * Anh ta lại quay về quê mà lòng vẫn phân vân “người thành phố không lịch sự như ...ta tưởng”. 12/2006 N.A.H.T
|