Trang chủ - Văn Nghệ Chủ Nhật

Login Điều chỉnh
Email In PDF.

Anh đã có vợ, tôi chưa có chồng

Anh đã có vợ, tôi chưa có chồng"..tôi quen ng đàn ông đó rất tình cờ, đó là một người lạ, lạ về quan điểm cũng như tính cách. chỉ sau vài lần gặp gỡ tôi thành người tình của người ta, ko có lý do cụ thể, chỉ ngắn gọn tôi cần chỗ dựa và họ cần thỏa mãn."

Không một lời nói, một câu văn nào dài hơn cử chỉ. Chỉ ậm ừ, gọi anh, em lúc cần thiết...tôi cứ im, cứ yên lặng, mắt dán lên trần theo đuổi ý nghĩ của mình. Người ta yêu , có lẽ bình thường như những cặp đôi khác. Lần đầu tiên với một ng lạ, chưa đủ thấu hiểu, chưa đủ rung động nhưng cả hai đều đồng ý. Vô tình tôi như gái gọi khi người đàn ông nhớ cảm giác da thịt của  phụ nữ và khi tôi có được cảm giác về người chồng,  được làm  vợ của ng ấy trong một ngày, một khoảnh khắc, để hiểu gía trị của mình, để không buông xuôi, để ko chạy theo những thứ ảo ảnh như trước, sau khi mối tình đầu ra đi đã lấy mất của tôi mọi thứ. Song luôn là vậy, khi kết thúc, là một cảm giác khó ngụy biện, khó gột rửa, tôi không khác gì mấy cô gái đứng đường , chỉ có điều tôi chỉ đến với một người và không đến nỗi bị dày vò hay bị sỉ nhục, bởi đơn giản họ không nói, không chia sẻ và cũng không một lời đánh giá....."

Có một người tình im lặng như thế, có thứ cho đi và nhận lại không toan tính, có thứ tình cảm nam nữ không cần yêu, không cần hiểu đúng về đối phương, không cần phải bận tâm khi làm điều sai trái, người đàn ông không quá thô lỗ coi tôi là đồ vật, vô tri vô giác, tôi cũng không nghĩ họ là kẻ bội bạc, đê hèn sở khanh, đơn giản cả hai đến với nhau vì mục đích rất riêng, lý lẽ riêng để bảo vệ cho hành vi ấy.

Đằng sau người đàn ông  là một gia đình hạnh phúc, một người vợ đảm đang và những đứa con ngoan, nhưng vì sau cái hoàn hảo đó có thể là một khoảng sống thực không thể bù đắp hay dân dã hơn là  kiếm tìm cảm giác lạ của những gã đàn ông. Tôi bật cười với cái suy diễn cay nghiệt của mình, vì biết đâu kia đằng sau khi là bóng tối là một sự tham lam ích kỉ, là kiểu mua vui, im lặng cũng là một cách giấu mình, là lảnh tránh những điều thị phi..hay tôi có thể nghĩ  tích cực hơn là họ sợ tôi tổn thương, họ sợ vô tư nói chạm vào vết đau cũ, họ sợ vô tình họ xéo lên cái niềm tin vào cuộc sống vào những gã trai, đàn ông dù yêu hay không yêu nhưng vì những dục vọng tầm thường làm tôi sụp đổ...

Tôi lại khóc, mỗi khi nhìn lên cao, phía trần nhà, một khoảng tường thạch cao trắng, bạc phếch.

-       Em có cảm giác chứ?

-       Dạ..

Có lẽ đây là lần đâu tiên người đàn ông nói với tôi trong lúc đó, nhìn tôi chăm chú hơn và ánh mắt biểu lộ sự quan tâm nhất định. “anh làm cho em hạnh phúc chứ?” “ có..” tôi vẫn lạnh, vẫn cụt lủn, vì rõ ràng tôi và họ chưa bao giờ nói nhiều hơn mấy từ đó, tất cả là cảm nhận.. nhưng rõ ràng ngay lúc ấy, trong tôi có thứ tình cảm gì đó xốn xang hơn, rung động hơn cho tôi tiếp tục miên man tưởng tượng về một điều mới mẻ, không quá tiêu cực, một cái gì đó đáng để sống..

Tôi bắt đầu nhớ người đó, đôi khi mong đợi và rồi cũng lại hụt hẫng, xưa nay tôi chưa hề chủ động, chưa hề nói cần ai, cần người đàn ông bên cạnh, để che chở, để tôi dựa mỗi khi không thật vững. Nhưng rõ ràng trong tôi là thứ tình cảm đan xen lẫn lộn, là cái gì đó rất mông lung và hình như tôi đang hy vọng, hy vọng về một tương lai..rồi lại bất giác chênh vênh hơn, chẳng có thứ hạnh phúc dành cho kẻ thứ ba, cho người phụ nữ ăn nằm với chồng người khác.

Tôi bất mãn lắm, nhưng khi trong tôi trỗi lên thứ tình cảm thiêng liêng tựa hồ như tình yêu thì tôi cũng ích kỉ, tôi cũng tham lam..tôi đã chủ động nhắn tin cho anh- người đàn ông không bao giờ gọi tên tôi và tôi cũng chưa cần thiết biết tên họ. : “ em nhớ anh”.................một khoảng thời gian lặng thật lâu sau đó, không reply, không hồi chuông đổ, tôi nhìn cái màn hình nhấp nháy kia say sưa, không chớp mắt..Quá lâu để tôi biết về cảm nhận, cái ê chề của người phụ nữ đã từng dễ dàng trao thân thể của mình cho người lạ, quá nhục nhã khi nghĩ về tình yêu với người mua vui, quá ngu ngốc để nghĩ sẽ được một lần yêu thương nữa. Và nghiệp chướng rằng, tình yêu có thể đến với người phụ nữ khi chung đụng, còn đàn ông là sở hữu nhất thời, dễ  đam mê, và cũng dễ dàng bỏ rơi như thế.

Có tiếng gì đó, reo lên làm tôi bừng tỉnh, giọng người đàn ông nọ vang lên, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát : “ anh hiểu, em đã cho anh cả thân xác và tâm hồn mình. Anh thừa nhận, anh rất thích em, anh nhận được ở em đầy đủ cảm xúc trọn vẹn về tình yêu , tấm lòng của ng phụ nữ, đã có lúc anh nghĩ yêu em..nhưng anh không thể, anh còn cuộc sống, còn hiện thực, anh không thể là kẻ bội bạc..như em biết đấy, nhưng vì một tình yêu với em đó, anh không muốn em tổn thương, em xứng đáng có hạnh phúc và anh không có lý do gì để đánh cắp từ em những cái mà không thuộc về mình..em hứa sẽ sống hạnh phúc nhé, nếu có gục ngã, có khóc hãy gửi mail cho anh, điều anh có thể làm và hứa chắc chắn sẽ thực hiện là reply cho em, dù thư có tới muộn thì em vẫn yên tâm chờ đợi, anh chắc chắn, vì em đã nằm sâu, một góc  trong tim anh rồi em ạ...”

Tôi không biết anh kết thúc khi nào, tiếng tút..tút..dài nhắc nhở tôi nhìn về thực tại, như quay lại từ đầu, tôi soi gương, nhoẻn cười vô vị, đúng vậy, có một người đàn bà trong gương kia sẽ cùng tôi chia sẻ, luôn bên cạnh tôi khi cần và đúng thế  “ hạnh phúc không dễ dàng nhìn thấy, ở xa kia tận cuối con đường. ... có niềm tin vào tương lai, em mới có hạnh phúc...” Bây giờ tôi thấu hiểu lời của anh, lời nói sau cùng, chưa bao giờ tôi viết mail để chờ đợi một lần reply từ nơi ấy. Nhưng tôi biết đó là nguồn sức mạnh để tôi quyết tâm tìm cho mình những thứ xứng đáng và tôi tin, tin vào câu nói đó, như tin vào anh vào tình yêu có thật anh để lại, tin tình yêu không chỉ có một lần,  tin rằng 25 tuổi tôi chưa cần vội nghĩ mình là đàn bà, cái ngưỡng mong manh kia không là thước đo giá trị về một người con gái.  Và rõ ràng có thứ  hạnh phúc gọi là chia tay như vậy đấy!..

Nhím Còi.


Newer news items:
Older news items:

Add comment

Chúng tôi chỉ đồng ý hiển thị các lời bình bằng Tiếng Việt có dấu

Security code
Refresh

Video mới chia sẻ