Nguyễn Thị Châu Giang
TRUYỆN |
Mùa thu đến với chiếc giỏ con đựng đầy bụi vàng và mật ngọt trên tay. Nó bay là là trên những ngọn cây ngoài bờ sông làm rơi vãi bụi vàng lên những chiếc lá mỏng mảnh. Nó sà xuống nước đùa nghịch với những ngọn sóng bé làm tung những hột nước vàng óng. Nó thảy lên trời xanh trong veo những cụm mây nhỏ trắng nõn viền chỉ vàng. Nó rảy vào không khí vị ngọt ngào của sương thu ướt đầm trên tóc. Nó cột những chiếc nơ đỏ ngang mái tóc vàng óng ả của những khu rừng và thắp những ngọn lửa rực rỡ vào đêm.
|
|
TRUYỆN |
Chiều rồi. Bóng tối ẩn nấp ở sau những xó xỉnh của căn phòng bắt đầu trườn ra ngoài. Chúng tham quan phòng bếp trước rồi mới từ từ đặt chân vào phòng khách, chỗ người đàn bà đang ngồi, trên một cái ghê bành bọc da mềm màu nâu đất, trước một bình hoa cắm sâu nhái và cúc kim nở trái mùa.
|
TRUYỆN |
"Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ..." (Robert Rojdestvensky)
|
|
TRUYỆN |
Hai bà cháu ở trong căn nhà nhỏ. Mái lợp gianh, tường đắp bằng đất, bốn bề trồng đầy rau và cỏ dạị Ngôi nhà nằm lặng lẽ trên đồi cao bốn mùa phủ sương và mưa gió. Từ ô cửa treo tấm màn màu cháo lòng nhìn ra một Sapa tỉnh lẻ buồn và lạnh giá, ngày ngày bà đứng chờ đứa con gái về.
|
TRUYỆN |
" Xin trả về cho nhau những dấu yêu cuối cùng. Vì thời gian trôi mau không giữ được tình ta. Dù lòng còn yêu nhau đã nói yêu mãi hoài..."
|
|
|
|
|