Lẽ thường phải uống rượu mới có
thể say nhưng hàng năm hễ rằm
Thu tới là ta lại thấy cay
cay nơi cõi lòng.
Ngẩng trời cao
nhìn bảng lảng đôi áng mây hồng,
ta trong cơn chuếnh choáng lại ngỡ
kiệu hồng đang tới rước em.
Đêm Tiểu Cần Lênh đênh tìm gió sông Cần
Tìm em chỉ thấy trái bần rụng rơi
Hoàng hôn tím tiếng chuông trôi
Cánh cò vấp gió cuối trời liêu xiêu .
Tiểu Cần cần ít hay nhiều
Mà đêm trăn trở bao nhiêu sao trời ?
Thuyền trôi chở khẳm tình trôi
Không cần chớ vẫy kẻo rồi vấn vương .
Sông Cần cần nhớ cần thương
Bén duyên bén buổi triều cường nước lên
Bấy giờ trăng nước chông chênh
Thuyền sang bến ấy bỗng quên ngả về !
Trà Vinh 2005
(Báo Tài Hoa Trẻ số 494,ngày 17.10.2007)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Cập nhật ( 28/10/2007 )
Ru ông nội vào giấc ngủ vĩnh hằng
25/10/2007
Năm nào cũng thế, cứ sau tết âm lịch, vào tháng ba mình lại được cùng bố mẹ đi thanh minh, tảo mộ cho ông nội. Năm nay tiết trời se lạnh, dù đã mặc áo ấm nhưng những làn gió lạnh vẫn ùa vào tâm hồn mình, khiến mình sởn gai ốc. Một nỗi buồn lan tỏa trong lòng.