Người ta gọi c� l� Th�n Nữ đơn giản bởi v� Th�n Nữ sinh ra v� lớn l�n tại một l�ng qu� nhỏ b� gi�p với th�nh phố. Kh�ng giống với c�c c� g�i kh�c c�ng trang lứa trong l�ng Th�n Nữ chẳng th�ch c�y cấy hay t�t nước ruộng s�u ao đ�nh m� c� th�ch chăm ch�t cho nhan sắc hoa đồng nội của m�nh hơn. Năm Th�n Nữ 17, c�i tuổi bẻ gẫy sừng tr�u, khi c� đi dọc đường l�ng anh trai l�ng n�o cũng phải nh�n theo bởi v� c� đẹp, m�ng tr�n ngực nở, thắt đ�y lưng ong, miệng cười xinh như hoa sen hoa s�ng, m�i t�c đen d�i thả xuống bờ vai đầy đặn. Th�n Nữ biết rằng m�nh đẹp, �t nhất cũng đẹp nhất c�i l�ng n�y t�nh từ cổng l�ng t�nh v�o cho đến ng�i đ�nh cuối l�ng. C� hưởng thụ nhan sắc trời cho n�y, c� gh�t cấy c�y bởi c� sợ đất k�t v�o m�ng tay, c� sợ t�t nước bởi nước l�m da bắp ch�n c� nhợt nhạt đi, nhưng c� lại th�ch chăn tr�u bởi mấy thằng trai l�ng n� cứ nh�n c� chằm chằm như muốn ăn tươi sống, m� c�i vẻ đẹp của c� kh�ng khoe th� ph� của giời. Năm Th�n Nữ 18, c� d�o dạt mềm mại như con mương đầu l�ng nhưng chỉ vậy th�i chứ c� chưa đồng � ch�ng n�o cả. L�ng c� dạo n�y nhiều người mới qu�, họ từ th�nh phố về l�ng l�m ăn, bao nhi�u đất đai, ruộng vườn họ mua bằng sạch. Th�n Nữ nghĩ thầm biết đ�u như thế lại hay, biết đ�u c�i l�ng n�y lại th�nh th�nh phố, biết đ�u c� lại chẳng kiếm được một thằng kh�c hơn hẳn mấy thằng lực điền tối ng�y tr�u b� kia, biết đ�u… C�i sự biết đ�u của c� n� xảy ra thật nhưng kh�ng như dự đo�n của c�. �ng cậu nghiện ngập tối ng�y ph� ph�o thuốc phiện của c� c� mấy l� đất cụ cố cụ �ng để lại căn dặn đấy l� của cải cha �ng nhưng b�y giờ hết thuốc h�t rồi cụ cố cụ �ng c� sống lại để m� đ�i đất được đ�u n�n cậu b�n tuốt đi để giải quyết c�i sự sướng trước đ�, sau n�y c� về gặp tổ ti�n th� t�nh nước kh�c. Th�n Nữ gặp thằng c� đất ở nh� �ng cậu, c�i thằng tệ thật, n� nh�n c� m� l�m c� rạo rực, mặt mũi c� đỏ như hoa gạo đầu l�ng Nh� c� kh�ng gần nh� �ng cậu c� phải đi qua một khu mả hoang sau đ� qua con mương mới về được đến nh� n�n chẳng dại g� m� từ chối khi thằng c� đất đề nghị đưa c� về nh�. Tr�n đường về c� n�p s�t v�o người hắn n�i c� sợ ma. May m� Th�n Nữ n�i th� thầm chứ nếu kh�ng mấy con ma n� nghe thấy lại cười đến sống lại bởi ch�ng quen c� từ thời c� mặc quần thủng đ�t tắm mưa, c� v� ch�ng lạ g� nhau nữa m� c� phải sợ. Người sống c� thể n�i dối về người chết c�n người chết nằm dưới đ�y mồ biết l�m g� hơn để m� đối chứng, thế mới c� c�u „sợ miệng người sống hơn sợ l�ng người chết“. Hắn n�i chuyện hay qu� l�m c� kh�ng biết m�nh về đến nh� khi n�o. Từ h�m ấy trở đi Th�n Nữ chăm chỉ đến nh� �ng cậu hơn, chăm chỉ đi qua nghĩa địa hơn cũng chăm chỉ ng�ng chờ hơn. Thật kh�ng may cho Th�n Nữ, lần cuối c�ng thằng c� đất ấn c� v�o bụi rậm b�n nghĩa địa lại bị một b� đi chợ đ�m đ�i bậy bắt gặp, b� nheo nheo con mắt „H�nh như ai như con Th�n Nữ, m� đ�ng con Th�n Nữ với thằng mả mẹ n�o rồi“. Th�n Nữ vội v�ng c�i c�c �o chạy tuột v�o nh� để lại thằng c� đất bơ vơ giữa c�i nghĩa địa. Ngay ng�y h�m sau c�i tin „Con Th�n Nữ với thằng mả mẹ n�o“ được truyền khắp l�ng nhanh hơn cả loa ph�t thanh đầu l�ng, mẹ c� r�t l�n: H�m qua m�y với thằng n�o ở nghĩa địa? C� ậm ừ: Giời, c� thằng hoạn lợn m� mẹ cũng hỏi đi hỏi lại. Ơ, thế ra l� thằng hoạn lợn �? Ti�n sư mấy thằng hoạn lợn l�m hại đời con b�. B� đứng ở đầu l�ng cứ thế m� chửi. Mấy thằng hoạn lơn trong l�ng nh�n nhau kh�ng biết thằng n�o được hưởng c�i diễm ph�c ấy. Th�n Nữ ch�n ngấy c�i l�ng n�y đến tận cổ, c� muốn nhan sắc trời cho của m�nh vượt qua c�i cổng l�ng kia chứ ở trong c�i l�ng n�y đ�n �ng chỉ biết đến con tr�u v� c�i dưới v�y mụ vợ l�m c� ng�n ngẩm. Th� đi qu�ch đ�u đ� cho xong. C� đồng � với thằng c� đất đi ra th�nh phố l�m việc, việc g� c� cũng chẳng r� nhưng hai chữ „th�nh phố“ l�m c� hoa hết cả mắt l�n rồi. Mấy th�ng sau c� về l�ng, ai cũng nh�n c� trầm trồ th�n phục, con Th�n Nữ đi l�m tr�n th�nh phố n�n b�y giờ đẹp hẳn ra, ăn cơm th�nh phố c� kh�c. C� mua v�ng cho mẹ đeo rồi c�ng mẹ ra chợ, mẹ c� muốn ăn c�i g� c� mua cho c�i ấy, b� b�n tiết canh nịnh bợ: Nh� b� c� ph�c qu�, con g�i đi l�m tr�n th�nh phố c� tiền mua v�ng cho mẹ đeo cơ đấy. Mẹ Th�n Nữ nghĩ thầm: Ng�y xưa b� chửi oan thằng hoạn lợn, đ�ng nhẽ ra phải c�m ơn n� mới phải, nhờ n� m� b� mở m�y mở mặt với thi�n hạ. N�i l� n�i vậy th�i, khi hai mẹ con Th�n Nữ đi rồi b� b�n ch�o l�ng mới n�i với c� con g�i b�n cạnh: M�y chớ c� noi gương con Th�n Nữ, đừng c� đi b�n tr�n nu�i miệng, b� l� b� giết, mấy thứ ấy b� quẳng hết v�o đống ph�n. Một năm sau Th�n Nữ lại trở về l�ng với một �ng gi� h�i đầu, người l�ng th� thầm kh�o nhau, „Thằng gi� bao con n�y để n� đẻ cho đứa con đ�y m�“. C� cũng đến khổ với l�o gi� bởi v� l�o nhất định kh�ng gọi mẹ c� l� mẹ, bố c� l� bố m� chỉ gọi �ng, b� xưng t�i n�n c�i l�ng n�y c�ng được dịp đục kho�t, xỉa x�i c� nhưng l�u dần c� cũng kệ x�c n�, nghe nhiều đ�m ra nhờn như nhờn thuốc. �ng b� ngoại cạch mặt c� kh�ng cho c� v�o nh�n ng�y giỗ tổ, Th�n Nữ đi ra chợ mua b�t ch�o l�ng về ăn để nuốt cục tức xuống bụng, gi� như cục tức l�c n�o cũng như b�t ch�o l�ng, nuốt hết v�o dạ d�y tr�i xuống ruột rồi lại đi ra ngo�i th� chẳng ai phải hận th� ai. Đợi m�i c�i bụng c� kh�ng phồng l�n l�o gi� đ�m ch�n, chờ đợi l� một việc qu� sức ở c�i tuổi của l�o n�n l�o ra đi. Trước khi đi l�o để lại cho Th�n Nữ �t tiền, Th�n Nữ d�ng số tiền n�y quay trở về th�nh phố sống trong khu nh� trọ ngh�o n�n c�i nơi m� hơi bốc l�n từ nh� x� c�ng cộng thối đến nhức đầu. Chẳng sao c� đ� c� nước hoa, thứ nước thơm tho tuy rẻ tiền nhưng cũng tạm xo� đi c�i m�i h�i thối ấy. Để c� tiền trụ lại trong th�nh phố n�n ai gọi th� c� đi. Đơn giản gọn nhẹ, một c�ch kiếm tiền hiệu quả ph� hợp với tr�nh độ v� khả năng của c�. Qua bao nhi�u th�ng ng�y phi�u dạt kh�ng bị l�m sao tự dưng đen đủi c� lại bị d�nh của một thằng mả mẹ n�o m� c� cũng chẳng nhớ mặt. C�i bụng cứ phồng l�n đến th�ng thứ năm th� hết thuốc chữa. C�ng việc l�m ăn tỉ lệ nghịch với c�i bụng của c�, n� c�ng to th� c� c�ng hết đường l�m ăn. Gần nh� c� c� ch�ng thợ x�y qu� xa lắc xơ lơ, th�nh thoảng vẫn sang xin c� b�t nước n�ng về ăn m� t�m, c� nhớ c� lần hai đứa ăn chung b�t m� rồi n� chẳng chịu về nh� n� nữa, c�n c� coi như một bữa khuyến mại, chẳng sao. B�y giờ c�i bụng to như vậy chẳng c�n c�ch n�o kh�c c� nằng nặc đ�i n� đưa về l�ng ra mắt bố mẹ c� bằng được. C�i thằng hiền l�nh nhu m� ấy sung sướng ph�t đi�n khi biết c� mang thai với n� (ấy l� c� n�i thế). H�m sau n� đưa c� về l�ng, cả l�ng lại một lần nữa x�n xao „Tao tưởng n� tịt rồi cơ hay ết iếc g� đấy, thế m� cũng chửa được � ?“. Người thương c� th� n�i „May m� vớt v�t được đứa con“. Mẹ c� nhủ thầm „Cũng chỉ do c�i thằng hoạn lợn“ mẹ c� đ�u biết c�i thằng hoạn lợn n� chẳng l�m g� được nếu con g�i b� kh�ng tham lam cuộc sống tr�n m�y, tham lam cuộc sống chỉ nằm cũng c� tiền ti�u. C�i l�ng n�y vốn dĩ im l�m n�n thỉnh thoảng c� dịp g� mấy b� b�n luận hơn cả xem cải lương. Vở kịch n�o cũng c� đoạn kết, c� khi c� hậu c� khi kh�ng c� hậu nhưng người xem chỉ để m� xem để x�t thương cho nh�n vật chứ họ kh�ng thay đổi số phận nh�n vật được. Th�ng năm tr�i qua c� Th�n Nữ v� ch�ng thợ x�y c� một t�p lều tranh với ba tr�i tim v�ng, thật ra chỉ hai tr�i tim v�ng thật th�i, của thằng b� v� người đ�n �ng. C�n với Th�n Nữ tr�i tim của c� chỉ nhuộm v�ng. ���������������������������������������� Phan Thị H� Anh � � |