Trang chủ - Văn Nghệ Chủ Nhật

Login Điều chỉnh
Email In PDF.

Có lẽ nào... em còn yêu anh

Nửa năm rồi từ ngày chúng ta xa nhau. Thời gian qua đã có những lúc em đau khổ đên tận lòng, tưởng chừng như muốn vỡ tan khi không có anh. Nhưng em đã đứng vứng và đi tiếp trên con đường em chọn.

Em vẫn luôn nhớ từng câu nói, ánh mắt của anh trong cái ngày ấy. Nó đã làm em tổn thương biết nhường nào, nhưng giờ đây nghĩ về nó em thầm cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã cho em hiểu thêm về tình yêu và về cuộc sống. GIờ đây em tự thấy mình đã trưởng thành lên nhiều, không còn là sóc nhí của anh ngày nào. Em hài lòng với cuộc sống hiện tại, em có gia đình, bạn bè, những người đã luôn bên em và cho em thấy rằng cuộc sống khi không có anh, không có tình yêu cũng vẫn tươi đẹp và hạnh phúc biết bao. Hôm qua em mẹ bảo em đi xem mặt một người là con trai của bạn mẹ, em đi để mẹ vui lòng chứ thực sự em chưa sẵn sàng để đón nhận một tình yêu mới. Không hiểu sao đi với anh ấy mà em lại nhớ lại biết bao nhiêu kỉ niệm về anh, em không buồn, nhưng em chạnh lòng và trái tim em lại đau nhói. Có lẽ cánh cửa trái tim đã bị khóa lại từ lâu mà anh là người nắm giữ chìa khóa. Em đã rất muốn mở cửa trái tim mình với một người con trai khác nhưng cứ nghĩ đến việc đó là em lại nghĩ về anh, người nắm giữ chìa khóa trái tim em. Trên đường đời sau này, có hay không một lần chúng ta gặp lại nhau. Nếu khi ấy anh trả lại em chiếc chìa khóa kia và nói với em "25251325" thì thế nào nhỉ? Em cũng không biết em sẽ trả lời anh thế nào nữa nhưng em biết rằng em vẫn mong có ngày ấy.

Trần Thị Thu Hiền.


Newer news items:
Older news items:

Add comment

Chúng tôi chỉ đồng ý hiển thị các lời bình bằng Tiếng Việt có dấu

Security code
Refresh

Video mới chia sẻ