Trang chủ - Văn Nghệ Chủ Nhật

Đăng nhập Đăng ký Điều chỉnh
Email In PDF.

Viết cho niềm thương nỗi nhớ vơi đi

Viết cho niềm thương nỗi nhớ vơi điTôi rất yêu anh nhưng vì thói đỏng đảnh con gái cứ mỗi lần giận nhau là tôi nói chia tay, mãi rồi nó trở thành thói quen. Và chúng tôi đã chia tay nhau thật sự.

Một tuần sau đó, tôi gọi lại cho anh. “Anh đã có người yêu rồi, khóc lóc năn nỉ làm gì, kiếm thằng khác mà yêu đi, đàn ông trên đời này còn nhiều mà em, thằng nào cũng giống nhau”. Tôi ngỡ ngàng, sao anh lại có thể thốt lên những lời như thế, đâu rồi tình yêu duy nhất. “ Anh chưa bao giờ gặp người nào hợp với anh như em, anh thích người ta, người ta không thích anh, người ta thích anh nhưng anh không thích, đâu phải dễ gặp được người tâm đầu ý hợp đâu em”. Cứ ngỡ anh giận tôi đã quá đáng thử anh rồi giận hờn chia tay nên anh mới nói như vậy. Những ngày đợi anh nguôi giận, tôi nhớ anh quay quắt, muốn gọi cho anh nhưng cầm máy tim tôi như có ai bóp chặt không thở được, đau nhói, tôi sợ phải nghe những lời như thế nữa.

Hai tháng sau, tôi lấy hết can đảm gọi anh, nghe giọng anh tôi cảm nhận yêu thương vẫn còn. Tôi đã đi gần 700 cây số để gặp anh. “Em ghen tuông độc đoán. Khi anh đang đi chơi với bạn gái anh bây giờ, bạn gái cũ anh gọi, anh nói với bạn anh người yêu cũ của anh đó. Nếu là em, em không chấp nhận được đúng không? Khi yêu, em đừng quá thông minh, những chuyện lặt vặt cũng nhớ rồi góp nhặt lại mà suy diễn, em biết lý do chỉ để biện hộ cho lỗi nào đó thì em cứ chấp nhận đi, em đi tìm sự thật để làm gì, trừ khi em muốn ra đi thật sự. Em cứ rút kinh nghiệm cho người sau”. Điện thoại anh reo “anh nghe nè, anh tới liền”. Để tôi ở lại khách sạn, “anh đi 2 tiếng nữa anh quay lại”. Anh đi gặp người yêu anh hả? “Ừ, anh nói anh đã có người yêu rồi mà em không tin sao?” Tôi đã nằm đó, chết lịm, 2h đó tôi không biết mình đã nghĩ gì, làm gì cho nó trôi qua. Dường như tôi đã ngừng thở hay sự sống đã chết trong giây phút đó.

Tôi đã đi hàng trăm cây số để chứng kiến cảnh này hay sao? Sự thật là anh có thể tàn nhẫn như vậy sao anh? Anh có thể hẹn hò vào bất cứ lúc nào chứ đâu phải nhất thiết trong lúc này? Anh không còn chút tình thì ít ra anh cũng còn nghĩa chứ anh? Và tôi không biết sức lực nào đã đưa tôi trở về nhà tiếp tục sống đến hôm nay. Có lẽ bản năng sống trong tôi trỗi dậy khi bị dìm chết. Ngày tháng đó, tôi như đếm từng giây phút cuộc sống trôi qua. Tôi không còn cảm nhận được những gì đang diễn ra xung quanh mình, tôi như một cái xác không hồn để mặc cuộc sống kéo lê qua từng ngày. Nước mắt là thứ thuốc sát trùng rửa sạch vết thương lòng trong tôi giúp nó mau lành. Tôi thật ngu ngốc, tôi đã thất bại. Ý nghĩ ấy đã xoa dịu tôi mỗi khi trái tim tôi nó tra tấn tôi. Tôi nhớ vô cùng giọng nói ấm áp của anh, nhớ những tin nhắn hằng ngày anh kể anh làm gì mà trước đây được nhận tôi cứ bực bội muốn được nhận nhiều hơn, muốn được nghe anh gọi tâm tình chứ không phải là những tin nhắn báo cáo. Thèm cảm giác thấp thỏm đợi điện thoại của anh mỗi tối, tha thiết nhớ anh nhưng không gọi, đợi anh gọi, anh không gọi là tôi trách cứ, giận hờn.

Tiếc nuối cơ hội được nói nhớ anh mà không gọi, để giờ nỗi nhớ cào xé trong lòng. Tôi đã đọc được ở đâu đó “ Cuộc đời khi có mà không biết đủ sẽ mất luôn cái mình có”. Tôi đã có nhân duyên được gặp anh, yêu anh nhưng tôi đã không biết trân trọng để gieo trồng nó theo cách tôi muốn. Tôi đã có một tình yêu cao đẹp. Tình yêu bắt đầu và lớn lên bằng những tin nhắn, cuộc gọi, chia sẻ của hai tâm hồn. Dù chỉ gặp nhau trong phút giây rồi cuộc sống của cả hai cách nhau hàng trăm km nhưng tôi luôn cảm thấy anh ở bên cạnh, như có một sợi dây vô hình gắn kết tôi và anh. Cảm xúc đặc biệt trong giây phút ấy, khi hoàn toàn chưa biết gì về nhau mà đã cảm thấy gắn bó, đó là món quà vô giá mà cuộc đời đã ban tặng cho tôi. Tiếc thay.... Tôi đã không đủ bản lĩnh để vượt qua những biến cố, những tác động của bạn bè, những lỗi lầm của anh, những hờn tủi của bản thân. Tôi đã đánh mất chính mình, cứ nghi ngờ, lải nhải trách cứ anh hàng giờ và phán xét anh như một vị quan toà phán xét bị cáo.

Tôi đâu biết rằng tình yêu có muôn vàn cung bậc. Tình yêu lớn lên từ chính năng lực biết yêu thương của mỗi người. Khi yêu hãy cứ yêu cho hết lòng, cứ cho đi rồi tình yêu cũng sẽ lớn lên trong đối phương. Nếu nó không thể lớn lên thì nó cũng giúp phát triển phần tốt đẹp trong bản thân mình. Yêu một người, dù họ có xấu xa đi chăng nữa , không phải là một cái tội và không có gì phải xấu hổ. Đừng toan tính cất giữ tình yêu cho riêng mình để rồi hối tiếc vì không yêu họ hết lòng, đã không cho đi tình yêu trong mình. Mỗi ngày qua đi, niềm thương, nỗi nhớ và sự tiếc nuối dày xéo tâm hồn tôi. Tôi rất muốn nói với anh những nỗi niềm của mình nhưng tôi cảm thấy thật xấu hổ với những gì mình đã làm. Tôi chỉ biết viết cho niềm thương nỗi nhớ vơi đi. Tôi đã không đủ can đảm để sống cuộc đời mình, thời gian yêu anh, tôi chưa bao giờ dừng lại để nhìn lại tôi là ai, tôi đang có gì và muốn gì, cứ mãi nhào nặn tình yêu của mình như bạn bè góp ý. Tôi nghi ngờ tình cảm của anh và của cả chính tôi. Tôi ngỡ rằng tôi yêu anh vì anh yêu tôi, nếu biết anh không thật lòng yêu mình chắc tôi sẽ quên anh thôi. Giá như anh nhìn lại những gì đã qua với một tấm lòng bao dung để tha thứ cho những dại dột của tôi, cho tôi được tìm lại chính mình, được một lần yêu anh với chính con người thật trong tôi.

Giá như anh hiểu cho tâm trạng của người con gái phải yêu xa. Những ngày cuối tuần, lễ, tết, nỗi cô đơn khi người yêu ở xa còn lớn hơn cả sự cô đơn của người không có người yêu. Đau ốm, mưa gió, buồn vui gì cũng chỉ thui thủi một mình. Sự hờn tủi cứ lớn dần theo ngày tháng cộng với những châm ngòi nghi ngờ của bạn bè càng làm tôi mất niềm tin, càng làm tôi không kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình. Giá như anh gầy dựng niềm tin vững chắc trong tôi. Suy ngẫm về những điều mình làm tôi biết anh không thể chấp nhận được. Tình yêu thì không phai nhạt trong tôi, cứ âm ỉ đốt cháy cõi lòng. Tôi ao ước sao được anh rộng lượng tha thứ cho tôi một lần, một lần duy nhất trong đời tôi được tìm lại chính mình, được cơ hội yêu anh như ngày đầu gặp nhau, được nhìn thấy anh cười, được lo lắng cho anh, được cho đi tình yêu trong tôi, để niềm thương nỗi nhớ vơi đi. Tôi nguyện cầu ơn trên ban cho tôi một phép màu đổi lấy tất cả may mắn trong đời tôi để tôi được một lần nhân duyên bắt đầu lại cùng anh. Tôi vẫn linh cảm mông lung, tôi nhớ anh, chắc anh cũng có nhớ tôi, cũng có phút giây tiếc nuối những gì đã qua. Dù chỉ là suy nghĩ thoáng qua bên đời mà anh trở lại bên tôi, tôi cũng mãn nguyện cho đi những gì tốt đẹp trong tôi. Giá như anh xem mọi chuyện đã qua như là một biến cố để tình yêu lớn lên, để tôi và anh hiểu và yêu nhau hơn. Đường đời trăm ngả, ước sao tôi và anh đang đi trên hai nhánh của một con đường, lần chia tay này là sự sắp đặt của số phận để chúng tôi tìm thấy nhau. Giá như điện thoại reo và giọng anh ấm áp vang lên “ Em à, anh còn yêu em nhiều lắm, chúng ta bắt đầu lại nhé”. Vậy là đời tôi cổ tích đã xảy ra. TT051109

TT110509.

Add comment

Chúng tôi chỉ đồng ý hiển thị các lời bình bằng Tiếng Việt có dấu

Security code
Refresh

Video mới chia sẻ

 

Lời yêu mới...

Bạn đọc đang trực tuyến

    0 Thành viên và 89 Khách đang trực tuyến
    buy cialis or generic tadalafil