Cùng sáng tác

  • Hãy tham gia
  • Đăng nhập
  • Bạn đọc gửi

Text-Edit2Trang Văn Nghệ Chủ Nhật - Một sân chơi cho các sáng tác trẻ, mời các bạn tham gia, hãy đăng ký tài khoản thành viên trong ít phút



Bạn đọc mới gửi

Ghen PDF. In Email
BẠN ĐỌC GỬI - Truyện

GhenTôi vừa về đến nhà đã nghe tiếng khóc, tiếng gì rầm rầm, thình thịch như ai đập xuống giường.

Hu hu, hư hừ hu hu, hư hà hu hu, ối giời ơi, hu hu!

Tôi chạy vội vào nhà, thấy con gái tôi đang nắm lấy tay mẹ nó , không cho cào cấu, giẵy giụa .

- Sao vậy ?

Hình như thấy tôi, nhà tôi càng gào to hơn :

- Ối giời ơi, giời ơi! Sao mà tôi khổ thế này!

Vừa gào hét , vừa lấy tay đấm thùm thụp vào ngực , chân đạp xuống chiếu, làm chăn, gối dồn cả vào một góc giường.

- Sao vậy ? Tôi hỏi lại lần nữa.

Con gái tôi  ngước mắt lên nhìn , tôi thấy có cái gì là lạ, khác hẳn ngày thường, nó nói một câu rất hỗn:

- Bố hỏi bố ấy!

Tôi ngạc nhiên không hiểu điều gì đã sảy ra. Vụ này chắc liên quan đến mình rồi.

Nhà tôi như bị khích động , lại càng gào to hơn :

- Giời ơi! Sao tôi khổ thế này, sao tôi khổ thế này! Chồng ơi là chồng, đúng là gái 4-5 con vẫn chưa rõ bụng chồng, giời ơi! hu hu…

- Mình nói gì lạ thế?

- Tôi lấy ông hơn hai chục năm trời , tôi tưởng ông chỉ có mình tôi, không ngờ ! hu hu, hu hu, ông đi đi, đi mà thương, mà nhớ, thảo nào mấy ngày hôm nay mặt  ông cứ thấy cứ ngây ngây ra!

Nói đến đây nhà tôi dường như nghẹn lời, tay lại đấm thình thịch vào ngực, chân vo vào nhau và đập mạnh xuống giường.

- Mình cứ từ từ mà nói, đâu còn có đó, làm gì mà dữ vậy.

Nghe thấy tôi nói vậy, nhà tôi ngồi xổm  dậy, đầu tóc rối bời, xịt một cái, nước mắt,  nước mũi chảy ra, tướt cả xuống mồm, lấy tay vuốt mạnh một cái, vảy tùm lum, mắt trợn tròn, nhìn tôi một cách đáng sợ, hai hàm răng cắn chặt, rít lên, nghe như hai miếng mảnh sành cọ vào nhau :

- Nào là “…không vơi nỗi nhớ”, nào là “hương hoa nhài phảng phất mãi trong tôi”. Ối giời ơi! ông lừa tôi , nhớ vậy cơ à ! hu hu , hà à  hu hu, hi hi, các con ơi, sao tôi khổ thế này!

Nghe đến đây tôi đã hiểu ra rồi -  Nhà tôi ghen.

Tôi cười:

- Chắc mình đọc bài thơ “Thoảng thảng hương nhài” tôi viết phải không? Tôi chưa kịp nói với mình xuất xứ bài thơ này. Đấy là chuyện của chú Hà. Mình hiểu nhầm rồi.

- Thôi đừng bao biện nữa, đừng lừa tôi nữa, các ông lại bao che, thông đồng với nhau!

Tuy nói thế, nhà tôi đỡ gào hơn, không đấm tay vào ngực nữa , chỉ khóc hu hu và rên nhè nhẹ.

- Duyên ! Sang mời chú Hà , mời chú sang đây, bố cháu có chuyện muốn nói.

Lát sau thì thấy cả vợ chồng chú ấy sang.

- Chuyện gì thế anh chị?

- Chú Hà !  Nhờ chú giải thích giúp anh, xuất xứ của bài thơ “Thoang thoảng hương nhài”, nhà tôi cho rằng đấy là chuyện của tôi, nên nổi máu ghen.

Thím Hà vội cướp lời :

- Chị ạ!  Nội dung bài thơ này,  là chuyện của ông xã em . “Trước khi lấy em, Anh Hà đã yêu chị Liên,  anh Hà và chị Liên đã có nhiều kỷ niệm đẹp, quê chị có dòng sông, có bến nước, có cánh đồng thẳng cánh có bay, có con đường mòn , có hàng cây xanh mát… Một lần anh Hà đến nhà chị Liên chơi, trong lúc trò chuyện với người hàng xóm, không biết họ nói đùa hay có ác ý :

- Con Liên trông vậy mà lại á nam á nữ !

Anh Hà về cứ trằn trọc mãi , anh đấu tranh tư tưởng :  Nếu lấy người  ta thì làm khổ cho cả hai người… Nên anh quyết định chia tay.

Thế là họ chia tay thật. Sau đó chị Liên đi bộ đội, chị đóng quân ở Ba Vì, và viết thư về cho anh Hà , có đoạn : “Đêm nay em ngồi ngắm  núi Ba Vì dưới ánh trăng mờ, nhớ anh, lại thấy mảnh trăng lưỡi liềm mà cảm thấy lòng mình như sứt mẻ…

Sau này, mới biết chị Liên lấy chồng có được 2 con đều khoẻ mạnh, gia đình hạnh phúc. Chị thấy không!  Em lấy anh Hà , anh ấy còn gin 100% đấy - mọi người đều cười.

Chị ạ! Không lấy được chị Liên, anh Hà cảm thấy như mình có lỗi, giá nhà gần, thế nào vợ chồng cũng đến thăm chị ấy. Từ đó đến nay chồng em cũng không gặp chị Liên nữa, anh Hà còn nhớ và thương chị Liên nhiều lắm, thương về mặt tinh cảm, tình anh em. Tinh bạn . Chồng em có tình nghĩa như vậy em càng yêu anh Hà hơn, anh Hà là của em rồi, em chả sợ mất đâu chị ạ !

 Cách đây khoảng nửa  tháng, hai ông ngồi uống rượu, ngẫu hứng thế nào, anh Hà kể lại chuyện ấy cho anh P nghe, anh P cảm động lắm mới viết bài thơ “Thoang  thoảng hương nhài” bài này đã được đăng báo “vannghechunhat.net” bài thơ nghe hay , tình cảm    lắm.  Chắc hôm nay chị  đọc, chị tưởng đấy là chuyện  của anh P nên chị nổi cơn ghen  có phải không ?

Thấy nhà tôi đã hồi tâm trở lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.

-  Mình rõ rồi chứ! Đừng nghĩ oan cho tôi mà tội nghiệp .

 Nhà tôi cười hơi ngượng, nhìn ra cửa nói bâng quơ :

- Rõ là thơ với thẩn!

 Phi Nguyễn Đình


Tin liên quan:
Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:

 

Bài mới đăng

Ai đang xem

Hiện có 515 khách Trực tuyến

Bài viết liên quan

Lịch Bài viết

< Tháng 12 2009 >
Th Th Th Th Th Th Ch
  1 2 3 4 5 6
7 8 9 10 11 12 13
14 15 16 17 18 19
21 22 23 24 25 26 27
28 29 30 31