Cùng sáng tác

  • Hãy tham gia
  • Đăng nhập
  • Bạn đọc gửi

Text-Edit2Trang Văn Nghệ Chủ Nhật - Một sân chơi cho các sáng tác trẻ, mời các bạn tham gia, hãy đăng ký tài khoản thành viên trong ít phút



Bạn đọc mới gửi

Tống Thị Quyên ,Một bi kịch ...Phần II PDF. In Email
TRUYỆN - Truyện hay
Một Bi Kịch Chốn Vương Triều Nhà Nguyễn (Phần II) II. Màn chánh bi kịch : Tống thị Quyên , chồng là Hoàng tử NPC vừa kể .Bà những tưởng con sẽ thay cha kế vị ngai vàng , nào ngờ chỉ trong phút chốc , tai họa ầm ầm giáng xuống trên đầu .Sách Đại Nam chính biên liệt truyện ghi chép sự kiện thê thảm này như sau Năm Minh Mạng thứ năm (1824) ,có người bí mật tố cáo rằng Mỹ Đường thông dâm với mẹ ruột là Tống thị .Tống thị vì thế bị dìm nước cho chết , còn Mỹ Đường thì phải giao trả hết ấn tín & dây thao , đồng thời bị giáng xuống làm thứ dân , con trai con gái chỉ được biên chép phụ ở phía sau sổ tôn thất .Năm Minh Mạng thứ bảy (1826) , Mỹ Thùy lại bị quân lính ở đạo Dực Chẩn kiện , sắp bị đưa cho đình thần nghị tội thì Mỹ Thùy bị bệnh mà mất , lúc ấy chưa có con cái gì .Vua cho lấy con trưởng của Mỹ Đường là Lệ Chung , tập phong làm Ứng Hòa Hầu để lo việc phụng thờ Anh Duệ Hoàng Thái Tử (tức Hoàng tử Cảnh ) ... Tưởng bi kịch đến đó là hết , nào dè đến năm Minh Mạng thứ mười bảy (1836) , vì sợ con cái của Lệ Chung nhờ cha mà hưởng phúc ấm , nên triều thần lại tiếp tục nghị tội , buộc con trai con gái của Lệ Chung là Lệ Ngân , Thị Văn , Thị Dao đều phải giáng làm thứ nhân . Mãi đến năm Tự Đức thứ hai (1848) , khi Mỹ Đường bị bệnh mất , dòng dõi của Hoàng tử Cảnh mới tạm yên ở phận dân thường ! III. Vài bình phẩm về bi kịch : Trong Việt Sử Giai Thoại tập 8 , tr.12, nxb Giáo Dục .Tác giả Nguyễn Khắc Thuần có lời bình đáng suy gẫm như sau : ...Thời ấy , có 2 tội thuộc hàng đại ác không thể tha , ấy là bất trung & thất đức . Bất trung thì con trai trưởng của Hoàng tử Cảnh (tức Đán ) chẳng có biểu hiện gì , vậy thì Minh Mạng muốn được yên vị trên ngai , ắt phải khép Mỹ Đường vào tột thất đức là thông dâm với mẹ !... Theo Nguyễn thị Chân Quỳnh chép từ ĐẠI NAM VIỆT QUẤC TRIỀU SỬKÝ, không rõ tác giả , ấn bản 1879 ,cũng đã nhận định như sau : Minh-Mệnh lên ngôi là do sự quyết định của Gia-Long, không phải do mưu mô, giành giật mà chiếm được ngai vàng .Nhưng đối trước những phản ứng bất thuận lợi của một số triều thần mà sau 5 năm trị vì nhà vua vẫn không dẹp nổi , có thể Minh-Mệnh đã ra tay "trừ hậu hoạn". Nếu các con Đông Cung chết, hoặc không còn hi vọng lên nối ngôi thì bọn phản thần , bọn làm giặc … sẽ như rắn không đầu, còn dựa vào đâu mà mưu mô mà chống đối ? … Và cũng có thể vì vụ này mà lệ "Tứ bất lập" (26) của nhà Nguyễn ra đời. "Tứ bất lập" là không lập Chánh Cung, không lập Đông Cung, không lập Tể tướng và không lấy ai đỗ Trạng-nguyên…để ngăn ngừa mầm họa . Riêng Võ Hương Giang viết trên Web ngày 16/2/ 2006 thì có ý khác : Nguyễn Văn Thành , Lê Văn Duyệt là 2 gương mặt lớn lúc bấy giờ .Sau khi ông Thành chết , Gia Long mới ra quyết định tối hậu chọn Hoàng tử Đảm kế vị ; đồng thời gửi gắm vị vua trẻ này cho một văn , một võ là Phạm Đăng Hưng & Lê Văn Duyệt . Trong bối cảnh như thế , thử hỏi Mỹ Đường cùng dòng đích có đủ can đảm chống lại không ? Liệu có đại thần nào dám ủng hộ , dẫu là ngấm ngầm không ?… Tác giả nói thêm : đây là vụ án không có bản án . Nó có tính cách “thanh lý nội bộ” hơn là công khai .Vì nội dung vụ án là chuyện thương luân bại lý , làm điếm nhục gia phong , chẳng tốt đẹp gì để làm to chuyện , phơi bày ra cho bàn dân thiên hạ đàm tiếu !… Người viết còn dẫn giải rộng & xa hơn : “Xin nhớ rằng vu án Mỹ Đường xãy ra năm 1824 , nghĩa là 5 năm sau Mimh Mạng lên ngôi ( ngày nay 5 năm là thời gian để hoàn thành 1 kế hoạch lớn ) .Vậy thì thời xưa , 5 năm cũng đủ để vua củng cố địa vị một cách vững vàng tuyệt đối . Lẽ thường tình , khi không có dấu hiệu đe dọa , không ai xuống tay nặng nề trong hoàn cảnh tương quan lực lượng như thế , thử hỏi vua Minh Mạng có cần phải làm cái trò nhổ tận gốc không ?… Sau khi phân tích , tác giả kết luận : Vụ Mỹ Đường không phải là 1 vụ án chính trị ! Và ý của người soạn bài này : Triều Minh Mạng cầm quyền có 3 vụ án lớn xảy ra : vụ Mỹ Đường (1824) , vụ Lê Văn Duyệt (1835) và vụ Lê Chất (1835) . Nhưng 2 vụ sau , sử sách nhà Nguyễn ghi khá rõ ; chỉ riêng vụ đầu tiên thì sử quan viết rất ít & rất mù mờ như đã ghi trên , khiến tôi nảy ra nhiều nghi vấn : 1/ Người tố cáo là ai , cớ gì không thể nêu tên đối với việc hệ trọng liên quan đến danh dự & quyền lợi của cả một dòng họ ? Mỹ Đường , ví dụ có là người nghiện dâm dục đi nữa , là công hầu , thiếu gì thị nữ bên cạnh , đứa con này có cần thiết phải thông dâm với mẹ ruột không ? Còn Tống thị , là người nữ có chức phận , ít nhiều cũng được giáo dục theo khuông phép và phải sống trong một cung đình xem trọng đạo Nho ở vào thế kỷ XIX , thử hỏi có người mẹ nào đi ăn ở với chính con ruột của mình không ? … 2/Vì sao Lê văn Duyệt tâu kín rồi cũng chính ông thi hành án? Võ Hương Giang viết bên trên : đây là vụ án không có bản án .Nó có tính cách “thanh lý nội bộ” hơn là công khai .Vì nội dung vụ án là chuyện thương luân bại lý … Tôi thử hỏi nếu cần che giấu , nhà vua thiếu gì cách giết rồi đổ cho một lý do hay một bệnh nào đó , có phải dễ nghe hơn không.Nếu cần ém nhẹm vì việc đáng xấu hổ , những dòng chép trong chính sử kia làm gì có để người đời sau thêm thắc mắc .Và cần chi đến ông Tả quân đứng ra xử lý nhanh 1 phụ nữ tay yếu chân mềm .Vậy phải chăng đấy là một ý đồ đen tối , dùng thủ đoạn dàn dựng , gán cho một tội danh “đại ác” , rồi nhanh chóng giết người bịt khẩu , nhầm hạ uy tín và triệt hạ vĩnh viễn dòng đích , nhầm ly gián Lê văn Duyệt với dòng này mà từ lâu vị tổng trấn Gia định là đại diện cho một thế lực đang ủng hộ … 3/Tác giả Võ hương Giang còn hỏi :… Minh Mạng có cần phải làm cái trò nhổ tận gốc không ? Tôi xin thưa ngay là cần lắm đấy .Vì Minh Mạng , tuy là người có công rất lớn về nhiều mặt cho vương triều nhà Nguyễn , cho đất nước nhưng qua những hành động như ra lệnh truy tội của Lê văn Duyệt , ra lệnh giết gần 2000 người rồi vùi xác chung mồ (Mả Ngụy – cuộc khởi nghĩa của Lê văn Khôi ) , vụ án Thoại Ngọc Hầu (tôi đã có bài viết riêng cũng đăng trên web này ) ,vụ án Lê Chất ( xin bạn đọc xem sách ) vv…Đến nhiều năm sau , Trần Trọng Kim còn bình phẩm nhà vua trong sách Việt Nam sử lược như thế này : Chính trị của vua Minh Mạng tuy có nhiều điều hay , nhưng cũng có nhiều điều dở . Ngài biết cương mà không biết nhu , biết có uy quyền mà ít độ lượng … Và theo ý tôi , Minh Mạng cần làm điều này vì các con cháu dòng thứ của ông . Giả dụ có người mưu phản , đưa chiêu bài ủng hộ con cháu Hoàng tử Cảnh thì sao ? Việc ông áp dụng “tứ bất lập”, “rất hạn chế & rất thận trọng trong việc cắt đặt người trong hoàng tộc tham chính & nắm giữ binh quyền”, bỏ chức danh Tổng trấn , chia cắt Bắc thành & Gia Định thành , thành nhiều tỉnh … chính là để tóm thâu quyền lực , thiết lập vai trò thống trị cho dòng tộc mình bám chắc ngôi báu dài lâu .Tuy rằng Minh Mạng không giết các con của anh , nhưng ta thấy nhà vua luôn để mắt & xiết chặt họ , dù họ đã cam phận sống cuộc đời thứ dân . Xin trích vài dòng cũng trong sách Đại Nam chính biên liệt truyện : Mỹ Đường có tội phải ở nhà riêng , thường đến thăm con ở xã An Hòa , có người (lại có người ? ý của người soạn ) cho là trốn , tâu lên . Nhà vua bảo rằng : Hành vi của nó hơn là chó lợn , trẫm nghĩ cái tình của Anh Duệ Hoàng thái tử nên không nở làm tội .Nay lại nghe kẻ bậy bạ xui khiến , muốn làm gì chăng ? vua liền sai thị vệ đi bắt về , phái binh canh giữ … IV. Tạm khép lại bi kịch : Tất cả những vai chính phụ trong vở bi kịch trên , giờ đây đều đã nằm sâu dưới đáy mồ .Ở bài viết này tôi không hề có ý luận công hay tội của ai , vì qua sách vỡ tôi được biết ở bất cứ chốn cung đình nào , phía sau những vàng son rực rỡ , cũng đều đầy dẫy những tham vọng , những mưu mô đen tối , thấp hèn …Mấy hôm rày , lúc tra tài liệu để viết về Tả Quân Lê Văn Duyệt , vô tình tôi bắt gặp vai chánh nữ của bi kịch ấy . Đọc những chữ dòng biên chép ít ỏi trong chính sử , lòng càng thêm buồn .Vì đâu , chỉ vì một lời cáo buộc của một người vô danh rồi không cần xét xử , vội vã ra lệnh dìm nước giết chết một con người . Và , dẫu gì bà cũng là một vương phi , bởi đâu sử sách chẳng thể ghi lại một dòng tiểu sử , để giờ đây ta chỉ biết người góa bụa bạc phận ấy chết năm 1824 cùng một tội danh đau lòng trên ! Ghi chú:(1)Trong một lá thư gửi từ Pondichéry (20-3-1785) cho Giám đốc Hộii Truyền giáo nước ngoài, Ba-đa-lộc viết :"Tôi cần sự giúp đỡ của quý vị trong việc giáo dục vị Hoàng tử bé nhỏ do tôi phụ trách .Tôi muốn dậy theo truyền thống đạo Thiên Chúa . Hoàng tử mới lên 6 tuổi mà đã biết đọc kinh và hết lòng mộ đạo và rất mến tôi chứ không nhớ gì đến cha mẹ hay các bà nhũ mẫu . Nếu sau này cha của Hoàng tử (chỉ Gia Long ) có xoay ra thân thiện với người Anh hay người Hòa-lan thì hẳn quý vị cũng thấy việc dậy dỗ, uốn nắn ông Hoàng nhỏ bé này hữu ích biết chừng nào…(2) Một tư liệu nữa là ,trong một lá thư đề ngày 11/4/1801 gửi cho Letondal . L. Barisy viết rằng :…Đông Cung là người đã ra mặt che chở cho tất cả những người Âu, đã bảo vệ cho đạo Thiên Chúa... đích thực là một người bạn thành thật … Thêm vài tư liệu có liên quan : A/ Quan Khâm Sai Lê Văn Duyệt bài của Hoa Hạ trên net :Ngoài ra khi vua Minh Mạng, vì tư thù và vì sợ bị mất ngôi, đem xử tội Tống Thị Quyên, vợ của Hoàng Tử Cảnh, một cách oan uổng, thì chỉ một mình Lê Văn Duyệt can đảm dâng sớ lên vua xin tha tội cho người này. Việc làm của ngài không khỏi làm cho Minh Mạng bực tức, giận ghét ngài thêm … B/Đông Cung nhật trình .Bài của Nguyễn thị Chân Quỳnh trên net:…Và cũng có thể vì vụ này mà lệ "Tứ bất lập" của nhà Nguyễn ra đời. "Tứ bất lập" là không lập Chánh Cung, không lập Đông Cung, không lập Tể tướng và không lấy ai đỗ Trạng-nguyên. Không lấy ai đỗ Trạng, không lập Tể tướng là để giữ vững chủ quyền của Hoàng đế.Kkhông lập Chánh Cung và Đông Cung phải chăng vì mẹ của Minh-Mệnh chỉ là Thứ Phi chứ không phải là Chánh Cung, do đó Minh-Mệnh không thể đương nhiên lên ngôi Đông Cung vốn dành cho dòng chính ? Có người cho rằng "Tứ bất lập" do Gia-Long đặt ra nhưng Hoàng tử Cảnh đã lên ngôi Đông Cung năm 1794, mẹ là Vương Hậu Tống thị thì được lập làm Hoàng Hậu năm 1806, rõ ràng dưới thời Gia-Long lệ "Tứ bất lập" chưa có. Lệ này do Minh-Mệnh đặt ra hợp lý hơn bởi Minh-Mệnh mới phải đương đầu với những khó khăn do dòng chính thống gây ra. Đọc Đại Nam Thực Lục Chính Biên, chỉ thấy Minh Mệnh có "Phi" mà không thấy có "Hoàng Hậu", có "Hoàng Trưởng Tử" mà không thấy có "Đông Cung". Sau khi bài này đăng trên Hợp Lưu tôi mới được đọc Delvaux R.P. trong "L # Ambassade de Minh Mạng à Louis Philippe", BAVH, Oct. Déc. 1928. Không rõ lấy tài liệu ở đâu hay cũng chỉ do suy luận, Delvaux viết rằng chính Minh-Mệnh -vì sợ bị đối nghịch, tranh cướp ngôi- đã giết các con của Đông Cung… C/ Việt sử giai thoại tập 8 .Nguyễn Khắc Thuần . Trích một đoạn ở tr.45nói về vụ án của Tiền Quân Nguyễn Văn Thành , một công thần vào hàng bậc nhất , để hiểu thêm về vua Gia Long & Minh Mạng :.Thương hại thay !Vua Gia long lúc đầu tha con cho con của Nguyễn văn Thành , nhưng sau đó lại bắt giết Nguyễn văn Thuyên ,( vì hai câu thơ nghĩa ý thật mơ hồ “Thử hồi nhược đắc sơn trung đế , Tá ngã kinh luân chuyển hóa cơ ”.Tạm dịch :Sơn tể phen này mong gặp gỡ, giúp nhau xoay đổi hội cơ này .Người soạn viết thêm ) .Vậy mà về sau , vua Minh Mạng còn bắt giết hết 4 người con còn lại cùng với gia thuộc của họ ! Lời người soạn : Với số tư liệu không nhiều nên trong bài viết đôi khi khó tránh khỏi ý chủ quan , võ đoán của tôi . Điều mà người viết về đề tài lịch sử nên tránh . Cho nên qua bài viết chỉ có tính cách gợi mở này , tôi mong những nhà nghiên cứu về triều Nguyễn, những bạn đọc quan tâm … bổ sung thêm về người phụ nữ cùng dòng tộc không may này . Nếu bà có tội thì cần nêu thêm chứng lý, còn nếu không đủ bằng chứng , sử sách hôm nay cũng nên nói kỹ càng hơn , để trả lại thanh danh cho một con người , dù thân xác ấy từ lâu đã hòa cùng cát bụi… Bùi Thụy Đào Nguyên

Tin liên quan:
Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:

 

Bài mới đăng

Ai đang xem

Hiện có 72 khách Trực tuyến

Video Clip

Bài viết liên quan

Lịch Bài viết

< Tháng 5 2010 >
Th Th Th Th Th Th Ch
          1 2
3 4 5 6 7 8 9
11 12 13 14 15 16
17 18 19 20 21 22 23
24 25 26 27 28 29 30
31